quangpro9xxxvn Thành viên tiên tiến
Kỷ Niệm Vui : dc thích 1 ng Giới tính : Zodiac :
Cung Hoàng Đạo :
Tổng số bài gửi : 519 Điểm hiện có. : 25933 Số người thích/Like : 16 Sinh Nhật. : 07/06/1991 Ngày tham gia : 28/06/2012 Tuổi Đời : 32 Đến từ : Hà Nội Trình Độ Học Vấn : Đại Học Hài Ước : £uôn £uôn
Châm Ngôn Sống : thích Con đường vẫn phải bước tiếp, nếu không quên được thì cứ nhớ lấy nó, không thay đổi thì cứ chấp nhận nó, nếu không giành được thì hãy buông tay với nó, nếu không vứt bỏ được thì hãy trân trọng nó.
| Tiêu đề: Thị trấn ma quái Thu Aug 30, 2012 8:42 pm | |
| Từ xưa đến nay, đã có nhiều câu chuyện kì bí về thế giới tâm linh được lưu truyền trong dân gian, có người thì tin chúng, có người thì không, tuy nhiên sự thật về thế giới của con người sau khi chết vẫn là dấu chấm hỏi cho nhiều người, kể cả ngành khoa học hiện đại hiện nay. Tuy thế giới đó có thực sự tồn tại hay không thì chúng cũng đã đi vào tâm thức con người một phần nào đó. Hôm nay tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện kì bí ở quê tôi, không biết nó có đã từng xảy ra hay không nhưng mỗi khi nghe lại tôi vẫn cảm thấy rùng rợn. Một thị trấn nhỏ trên vùng núi cách trung tâm TP Nha Trang khoảng 30 km được hình thành đợt thực hiện chính sách kinh tế mới của tỉnh Khánh Hòa năm 1976. Thị trấn nằm trên vùng đất được bao quanh bởi 1 con sông tựa như một ốc đảo, xung quanh có rừng cây bao quanh. Ở phía Đông của thị trấn có một cây cầu được Pháp xây dựng năm 1950, đó là con đường duy nhất để người trong thị trấn đi ra đường lộ. Phía bên kia cây cầu có một ngôi nhà nằm tách biệt bên cạnh một cây cổ thụ. Đó là ngôi nhà của cô Tư, một cô gái khoảng 28 tuổi, cô ta mồ côi cha mẹ và sống một mình bằng nghề bán bánh canh cho khách qua đường, hình như cô Tư có một người anh trai, nhưng không ai thấy anh kể từ khi cô chuyển đến sống. Cô là một người tốt bụng hay giúp đỡ mọi người nên cô được yêu mến và kính trọng. Cô sống hòa đồng với người trong thị trấn, và cô cũng được nhiều chàng trai để ý tới, nhưng cô vẫn chưa thể hiện tình cảm của mình với một ai . Tải ảnh Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi có người nhìn thấy bụng của cô Tư bắt đầu to ra, và rồi họ nhận ra cô đã có thai. Kể từ lúc đó, tính tình cô thay đổi hoàn toàn, cô trở nên hung dữ và ít nói chuyện, hành động của cô ta thì kì lạ khó hiểu, có đêm cô ta trèo lên mái nhà mình ngủ, trèo lên cây, rồi bò vào nhà như một loài vật . Nhiều lần người ta nghe những âm thanh ghê rợn phát ra từ nhà cô Tư, có khi là tiếng khóc thảm thiết của cô, có khi là tiếng cười nham hiểm, có khi là tiếng gào thét kinh hoàng, những âm thanh đó vang vọng trong màn đêm âm u khiến ai nghe được cũng phải cảm thấy lạnh người. Mọi người trong trấn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ bắt đầu xa lánh cô Tư. Vào một đêm trời mưa to như thác, sấm chớp dữ dội, gió hung dữ như muốn cuốn đi tất cả những vật trên đường đi của chúng, trong nhà cô Tư có tiếng rên rỉ khác thường - Cô ấy sắp sinh. Một người thanh niên đi làm về trễ ngang qua nhà cô Tư nghe được tiếng rên thì biết cô ấy đang chuyển dạ, liền chạy về trấn gọi mọi người ra giúp cô ấy. - Oa...Oa.... Một đứa bé trai ra đời, đó là con của cô Tư. Nhưng một điều kinh khủng đã xả ra, cô Tư đã kiệt sức, mọi người đã cố giúp đỡ nhưng cô Tư đã trút hơi thở cuối cùng, cô đã chết vì phải chống chọi với thời gian đau đớn quá lâu. - Tội nghiệp, một mình thế này không ai giúp đỡ trong lúc sinh nở, để phải chết oan. Mọi người nói với giọng buồn bã. Một cơn gió thổi mạnh, đèn dầu tắt, cả căn phòng tối om - Bật đèn lên-một lão già lên tiếng. Đèn sáng trở lại. - Cô Tư đâu rồi. Mọi người giật mình vì trên giường xác cô Tư đã biến đi đâu mất. Ngoài trời mưa ngày càng lớn hơn Sau cái đêm mà Cô Tư chết, đứa trẻ con cô hình như được ai đó nhận nuôi và nghe những cụ già nói rằng đứa trẻ đã được một người đưa về Sài Gòn sống. Nhưng kể từ đó không ai nghe tin tức gì của đứa trẻ nữa. Cũng từ cái đêm đó, nhiều chuyện kì lạ xuất hiện. Những đêm trăng rằm thì từ ngôi nhà của cô Tư phát ra những tiếng kêu la, có lúc thì bình thường như tiếng khóc của con người, có lúc chậm chạp như một con ma, có lúc thì đáng sợ như một con quỷ. Những người thanh niên đi rừng về muộn thì không dám ngó vào ngôi nhà đó, những người gan dạ nhất thì cũng chỉ dám liếc mắt hé nhìn, có người liều mình thử mở cửa vào ngôi nhà, người đó về sau lại trở nên điên điên khùng khùng. Không chỉ ở nhà cô Tư, kể cả trong trấn, nhiều chuyện kì lạ cũng xảy ra. Những người làm nương đi vào buổi sáng sớm khoảng 4-5 h sáng (ví nương cách xa trấn, nên phải đi sớm), nếu đi đông người thì không có gì, nhưng nếu có ai đó đi một mình, thì họ sẽ bắt gặp những người bộ đội chạy xe đạp trên đường đi, thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với đó là những tên lính Mỹ, nhìn xa thì thấy bình thường, nhưng nhìn gần thì người họ đầy máu me. Còn có vụ hai người yêu nhau ra bờ sông gần cây cầu vào ban đêm thì nhìn thấy một con thuyền trôi trên sông -nhưng từ xưa đến giờ trong trấn không ai có thuyền, với lại thuyền từ nơi khác cũng không vào được do sông chỉ chảy vòng thị trấn- con thuyền với ánh đèn mập mờ , những người trên thuyền thì mặc đồ như thời kì 1890-1900, con thuyền đã cũ kĩ. Nhưng điều kì lạ là những người trên thuyền lại...không có bóng. Đêm rằm tháng 7, trời lại mưa lớn, một vị khách qua đường đi ngang qua trấn gặp mưa to quyết định băng qua cầu để vào trấn nghỉ ngơi, nhưng vì trời mưa to, nước đã ngập mặt cầu, không có cách nào để qua được. Nhìn quanh một hồi, anh ta thấy có một ngôi nhà, tính không vào, nhưng do mưa lớn quá, anh đành bước tới gõ cửa. -Cốc...Cốc. Không thấy tiếng trả lời, anh mở cửa. Á...á....Tiếng la hòa vào âm thanh đêm mưa ........ Sáng hôm sau, một người đi qua cầu ra chợ để mua đồ chuẩn bị hàng buôn bán....Một vật nằm ngang giữa đường, người đó lại gần, một người đang nằm úp, lật ngửa người đó lên thì....Ma...ma. Tiếng kêu của người đó làm tất cả trong trấn chạy tới cây cầu. Mọi người tụ lại gần cái thây. Thì ra đó là một xác chết của một người thanh niên, khuôn mặt tái mét, mắt mở trao tráo, người cứng đờ ra. - Mới chết không lâu thôi. Một lão già nói - Chẳng lẽ là do cô Tư làm. Một thanh niên khách nói với vẻ sợ hãi - Không. Phải đốt căn nhà ấy thôi. Mọi người hô lên và tất cả đổ dồn về ngôi nhà của cô Tư. Nhưng khi chuẩn bị củi lửa sẵn sàng thì trời sấm chớp liên hoàn và mưa ào ạt đổ xuống, biết có chuyện chẳng lành, mọi người quyết định chiều hôm nay sẽ đi coi thầy Hàng ngày lũ trẻ trong trấn vẫn thường hay chơi đá bóng ở khu đất trống gần bìa rừng. Nhưng chúng đâu biết dưới mảnh đất đó từng là mồ chôn tập thể trong kháng chiến chống Pháp và Mĩ. Chiều hôm đó, chúng ra mảnh đất trống đá banh như mọi ngày. Trời đã tối, bọn chúng chuẩn bị về. Trái banh bị đá lăng vào mép rừng. Tất cả đã về hết, một thằng ở lại để lấy trái banh, nó từ từ bước tới với vẻ sợ sệt.... Còn về phía mấy người trong trấn, họ đã đi tới nhà thầy Địa, một người thầy bói ở miền núi. Tới nơi, một lão già lớn tuổi nhất trong thị trấn đứng ra hỏi thầy Địa về nguyên nhân những chuyện kì lạ đã xảy ra trong trấn. Thầy Địa trợn mắt trắng, nói với một giọng của một phụ nữ: - Thị trấn các ngươi có một mồ chôn tập thể, các ngươi tới ở nhưng không cúng bái, thì bọn họ trêu chọc và phá phách, còn dòng sông, có một chiếc thuyền bị đắm cách đây lâu rồi, những con ma ở đó thường đi vòng dòng sông và không tìm ra lối thoát. Các ngươi hãy rạch một con kênh để nước trong sông có thể thoát ra ngoài.Chợt ông nói với giọng khẩn trương: - Quỷ, một con quỷ...các người hãy chạy về thị trấn gấp...một đứa bé đang gặp nguy hiểm, nhanh nhanh... Chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả họ ba chân bốn cẳng chạy về, vừa vào trấn họ nghe thấy tiếng kêu la ....tới mảnh đất trống, họ bắt gặp đứa trẻ đang nằm vật trên giường, hơi thở yếu dần, trên cổ thì có một vết bầm tím.Mọi người nhìn nhau với vẻ ngơ ngác. ----- Vài năm sau, có một ngôi chùa được xây trong trấn. Có vẻ không khí u ám giảm bớt từ lúc có ngôi chùa, nhưng nhiều chuyện kì bí vẫn không ngừng xảy ra. Cùng với sự xuất hiện của ngôi chùa, một người đàn ông kì lạ cũng xuất hiện, người này chỉ xuất hiện vào ban đêm và hình như để theo dõi một thứ gì đó. Bấy giờ người ta mới nghĩ lại đứa trẻ con cô Tư và ngôi nhà của cô Chiếc xe cup 50 của anh Thành và anh Nhân đang chạy trên con đường số 7, hướng về thị trấn Đồng Trăng. Đi tới đoạn giữa, chợt sấm chớp đùng đùng, mưa to kéo đến. Vì do lỡ đường, đáng lẽ ra họ đã tới nơi lúc sớm, nhưng phải tới bây giờ mới gần tới thị trấn. Mưa lớn quá, chiếc xe đã chết máy, hai người dẫn bộ lên đèo. Đi bộ giữa trời mưa, coi bộ có vẻ vất vả quá. Đang đi mệt, bỗng hai người nhận thấy có một chiếc xe đò đang từ dưới đèo đi lên, xoa mắt một cái, nhưng hai người không nhìn lầm, đó là một chiếc xe đò đang chở hành khách. Mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên, hai người vội vàng vẫy tay. Bước lên xe, Thành và Nhân như thoát khỏi một đêm ở ngoài trời mưa lạnh lẽo. Chiếc xe tiếp tục chạy trong đêm. Ngồi vào băng ghế sau, Thành phát hiện thấy mọi người trên xe hình như không ngủ, đều nhìn về phía trước không chớp mắt, có vẻ kì lạ nhưng do là một người không tò mò, anh không hỏi gì hết. Chạy tới gần một thị trấn, , chợt phía trước chiếc xe xuất hiện một bóng một người áo đen đang chận ngay trước đầu xe, chiếc xe thắng gấp lại, Thành và Nhân giật mình: -Có chuyện gì vậy. Bỗng người đứng trước xe chạy ngay lên, đó là một người đàn ông khoảng trên 50: -Xuống mau, xuống chiếc xe đó mau, không thôi hai cháu sẽ mất mạng đó. Không hiểu chuyện gì, nhưng Thành và Nhân cũng xuống xe xem thử chuyện gì, nhìn lại, bây giờ, hai người, mới thấy trên xe ai nấy đều máu me đầy mình.... - Chạy mau, nó đang đuổi theo chúng ta. Ba người hối hả chạy lên trên thị trấn, nhìn lại phía sau, Thành thấy có một bóng áo trắng đang đuổi theo mình, hàm răng năng gớm ghiếc đang đuổi theo. Đi tới chân cầu, bỗng lão già đứng lại. Ông móc trong túi ra một đồng xu quăng xuống sông, rối chạy tiếp, bóng trắng phía sau vẫn đuổi theo. - Chạy tới ngôi chùa đằng đó, chúng ta sẽ được an toàn. Ông già nói. Vào tới ngôi chùa, cơn cuồng phong lúc nảy đã lặng đi. Thành và Nhân rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Thành gặng hỏi ông lão: - Ông là ai, sao ông lại cứu chúng tôi, những thứ xảy ra là gì....Thành hỏi với vẻ cuống quýt. - Từ từ, vào đây ngồi, ta sẽ nói cho con biết. Chiếc xe lúc nảy chính là chiếc xe ma, nó chuyên bắt những người bị tai nạn giao thông, nếu con đi theo nó, linh hồn con sẽ bị mất. Con chính là con của mẹ Lành, thường gọi là cô Tư. Còn ta chính là anh trai của mẹ con, là bác của con. Mẹ con khi xưa từng ở trấn này. Trước khi mẹ con tới đây ở, thì ta đã chết.. - Nhưng sao bây giờ ông lại.... - Từ từ, để ta kể hết đã. Ta bị bắt xuống địa phủ, nhưng đó là sự nhầm lẫn, ta chưa tới số chết, Diêm Vương đã thả cho ta về, nhưng theo phong tục thì họ cho ta uống một thứ thuốc để quên tất cả những gì xảy ra ở địa phủ này, nhưng ta đã trốn không uống, và họ không phát hiện được, nhưng bởi vậy, ta giờ trở thành nửa người nửa ma. Khi ta trở lại thế giới này, ta mới đi tìm chỗ ở mẹ con, nhưng khi đó ta biết mẹ con đã có thai với cha con vì cha con đã ...khi ông ấy say rượu, ông ấy không cố ý, nhưng do thương mẹ con từ lâu và trong lúc say rượu đã không kiềm chế được mình, ông đã nuôi con lớn khôn để chuộc lỗi. Nhưng ông ấy không biết một điều, là mẹ con đã bị quỷ ám, con qủy sống trong cây cổ thụ đó đã hàng trăm năm, nay nó bắt mẹ con thế chỗ để nó đi đầu thai, nhưng ta thì không giúp được gì, ta là người nửa âm nửa dương, nên ta không thể làm hại nó, bởi vậy, mẹ con đã bị nó giết chết trong cái đêm mà con được sinh ra. Phòng ngừa con quỷ nhập vào xác mẹ con, ta đã đem thi thể mẹ con đi thiêu. Nhưng nào ngờ nó đã bắt nhốt linh hồn mẹ con và hoành hành người trong trấn. Qua 12h tối nay, nó sẽ làm mẹ con trở thành quỷ, vì vậy con phải tới ngôi nhà mẹ con, nơi con quỷ đang sống và chặt cái cây kế bên, nó chính là sinh mạng của con quỷ, nhanh đi phải trước 12 h tối nay. -Nhưng con phải làm cách nào để chặt cây mà không bị nó hại. - Con hãy đem theo lá bồ đề này, cầm theo nó con sẽ được an toàn, nhưng hãy cẩn thận, con phải đi một mình để con quỷ khỏi nghi ngờ kẻo nó lại trốn ra cái cây thì lỡ việc. Nhớ đừng nhìn lại phía sau và cứ đi thẳng cho dù có thấy và nghe cái gì đi nữa, tới và chặt cái cây đó. - Thành nghe lời kể của ông lão, liền cầm lá bồ đề đi ngay để giúp mẹ mình. Ra tới cầu, sấm chớp bắt đầu nổi lên, anh chạy thật nhanh. Gió thổi mạnh làm anh giật người lại, cố gắng, anh cũng chạy tới được ngôi nhà của mẹ mình, nhìn vào ngôi nhà, anh chợt thấy một khuôn mặt máu me dễ sợ, đang thò đầu ra, nhớ lại lời dặn của bác, anh đi tiếp không dám ngoảnh đầu lại. Bước tới cái cây, anh lấy cây rìu ra, những tiếng kêu ghê rợn ù ù bên tai anh, nhưng lòng dũng cảm khiến anh bước tới phía trước, chặt một nhát vào cái cây, tiếng la đau đớn của con quỷ vang lên, chặt phát thứ hai rồi thứ ba... Chợt một bàn tay siết lấy cổ anh, một cành cây rớt xuống, Thành bất tỉnh. - Dậy mau, Thành, dậy dậy, bên tai Thành đang có tiếng ai gọi. - Nhân, sao anh lại tới chỗ này, nguy hiểm lắm. - Tôi đi theo anh từ nãy giờ, sợ anh gặp nguy hiểm, tôi cố tình dõi theo anh phía sau, dậy đi, ráng chặt đổ cái cây đó đi, tôi sẽ đứng cạnh anh. Thành như được truyền thêm sức mạnh, anh cố chặt, chặt và chặt, những tiếng kêu gớm ghiếc vang lên, hình ảnh ma quái liên tục xuất hiện trước mặt Thành và Nhân. Nhưng bàn tay Thành vẫn cấm chắc cây rìu... Kẹt...kẹt... Cuối cùng cái cây cũng ngã xuống, sấm chớp đã ngừng hẳng, những tiếng la cũng đã im lặng. Nhìn lên phía trên ngôi nhà của mẹ anh, một bóng trắng có hào quang bay lên, như một linh cảm thiêng liêng, Thành cất tiếng gọi: -Mẹ...mẹ ơi. Khuôn mặt hiền từ đang bay lên nở một nụ cười mãn nguyện với Thành. Nhân khoát tay lên vai Thành... Mẹ anh đã được siêu thoát rồi Thành ạ. Vài năm sau, cái cầu của thị trấn Đồng Trăng được tu bổ lại, vào những mùa mưa thì không còn ngập nữa, người đi lại cũng dễ dàng hơn, ngôi nhà bên chân cầu cũng đã biến đâu mất, và dần có nhiều người tới sống tại đây, khiến trấn trở nên nhộn nhịp hơn, và cũng không ai nghe gì về chuyện ma quái ở đây kể từ đó nữa... |
|