“Chúng ta thử yêu nhau, rồi chia tay đúng một tuần sau nhé!” - Khi nghe lời đề nghị của hắn, tôi không thể nhịn được cười.
“Biết bao cô nàng sẽ khóc vì điều này đấy” - Tôi nói với giọng đùa cợt.
“Và biết đâu người yêu cũ của mày đòi quay lại, chỉ vì người yêu mới của mày quá đẹp, quá tài?”
Định giơ tay nhéo ngang hông hắn như thường lệ,
nhưng vì đang ngồi sau xe hắn, với tốc độ khá nhanh nên lại thôi. Hắn cứ
nghĩ tôi đồng tình với điều đó, nên trêu tôi suốt suốt một đoạn đường.
o0o
Buổi đêm, gió vạt qua từng hàng cây kẽ lá, lao
vun vút. Đường phố trơn sạch và nhẵn mịn, ánh lên màu vàng cam từ đèn
của những chiếc xe. Cuối tuần nào chúng tôi cũng đi chơi như vậy, theo
thông lệ, dù trong suốt tuần chẳng hề gặp nhau lần nào, không tin nhắn,
không thấy nhau trên YM. Tôi biết, cuộc sống của Khang khác biệt với tất
cả mọi người. Cậu ấy đã từng rất ngoan, rất giỏi, nhưng vì một cú sốc
trong gia đình, cậu ấy trượt dài. Tôi chứng kiến tất cả điều đó, và dẫu
cho vẻ ngoài cậu ấy thay đổi, tính cách cậu ấy thay đổi đến choáng ngợp,
thì khi đi cùng tôi, cậu ấy vẫn như xưa.
Có những buổi cuối tuần, khi tôi gọi điện mà
người yêu không bắt máy, tôi ra lan can hóng gió, thẫn thờ, nhìn xa xăm.
Nhìn ở tầng dưới, tôi thấy Khang đang dắt xe ra, chuẩn bị đi đón một cô
nàng nào đó. Thấy tôi nhìn, Khang vẫy tay chào: “Hi người đẹp! Ta chuẩn
bị đi với em yêu đây. Em này mới quen cách đây 3 ngày đấy! Hẹn cưng vào
cuối tuần nhé” rồi phóng xe đi thẳng…
Chúng tôi chỉ đi chơi vào cuối tuần, cùng chia sẻ
cho nhau về những cảm xúc trong cuộc sống. Khang đã từng thích tôi,
thời cậu ấy còn ngoan ngoãn. Nhưng khi ấy tôi đã có người yêu. Và từ khi
cậu ấy trượt dài, tôi biết được rằng, chúng tôi chỉ nên là bạn, vì sự
khác biệt vô hình, dẫu cho khi trò chuyện với tôi, Khang vẫn nghiêm túc
và sâu sắc.
“Đã 3 ngày rồi. Kể ra là người yêu của nhau cũng
thú vị đấy chứ! Chở mày đi học, dẫn đi ăn, đưa đi mua sách, tối nhắn tin
cho nhau, mày buồn thì gọi điện. Gắn bó kiểu này cũng…thích chứ nhỉ” –
Khang chớp chớp mắt nhìn tôi, sự đùa giỡn quá lố của Khang làm tôi bật
cười, tôi đẩy hướng nhìn cậu ấy đi chỗ khác, vì sự bối rối, vì một chút
gì đó ngậm ngùi…
“7 ngày sẽ trôi qua nhanh thôi. Và mày sẽ lại
tiếp tục quen hết em này đến em khác” – Tôi nói. Quán café bây giờ rất
vắng, rất thưa
“Chà chà, ý là không muốn chia tay đó hả?”
“Ai mà thèm thích một người ham chơi lười học,
lại còn thiếu nghiêm túc như mày chứ! Thà như xưa có phải hơn không?” –
Tôi lè lưỡi, trêu
Chính vì câu nói đó mà khi chở tôi về trên suốt đoạn đường, Khang im lặng không nói một lời. Tôi ân hận vô cùng.
Ngày chia tay…
Không thể hiểu được tâm trạng của chính tôi trong
ngày hôm ấy. Vừa thổn thức kì lạ, vừa đau xót khôn tả. Chúng tôi sẽ
phải chia tay, ngay hôm nay. Liệu sau đó, chúng tôi vẫn sẽ là bạn bình
thường như ngày trước? Hay xa cách nhau? Hay mọi thứ sẽ đi về quỹ đạo
ban đầu? Dẫu cho thế nào thì, những cảm xúc thế này không thể nào quên
được…
“Theo kế hoạch cũ, chúng ta chia tay” – Khang nói, không một tí cảm xúc
Tôi khóc, chẳng hiểu vì lý do gì.
“Cuộc chơi tuy ảo, nhưng cảm xúc là thật” – Tôi nói
“Biết chứ!”
Một ngày sau khi chia tay… “Dậy mau! Dậy mau!” – Sáng sớm, khi đôi mắt còn
mỏi nhừ vì 7 ngày vừa qua, tôi đã nghe tiếng Khang hét ở…đối diện nhà.
Mở cửa sổ, tôi thấy Khang ra hiệu cho tôi chuẩn bị đi học.
Bước ra cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy Khang. Quần
áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, và đặc biệt là không còn chạy chiếc xe
phân khối lớn mà tôi nhận xét rằng “vô cùng đáng ghét”. Khoác ba lô lên
vai, Khang ra hiệu: “Cùng đón xe buýt đi học thôi”
“Mày chịu lên giảng đường sau 6 tháng nghỉ học
rồi à?” – Tôi ngạc nhiên – “Bạn gái mày đâu? Đáng ra hôm nay mày phải
đưa cô ấy đi học chứ? Sao lại đi cùng ta>”
“Nói ngớ ngẩn gì vậy? Không phải ta đang đi cùng cô ấy à?”
“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi. Nhưng…”
“Ngốc ạ. Chia tay sau một tuần thôi chứ có chia
tay mãi đâu. Theo hợp đồng, chỉ chia tay vào một tuần, chứ không chia
tay những ngày sau đó, hiểu chưa?”
Trong khi tôi vẫn há hốc thì cậu ấy đã đẩy tôi lên xe buýt.
Hình như một cuộc sống mới đang bắt đầu. Một cuộc sống mà theo tôi biết, là sẽ hạnh phúc và tích cực hơn rất nhiều…