Tuổi thơ tôi cay đắng chứng kiến những trận đòn oan của người cha tồi tệ dành cho mẹ.
Trước
đây, mặc dù là một đứa con gái chính hiệu nhưng tính cách tôi lại trái
ngược hoàn toàn. Tôi thích cắt tóc ngắn như bọn con trai, ăn mặc những
bộ đồ rộng thùng thình và sẵn sàng đánh nhau một tên con trai nào đó dám
xúc phạm đến danh dự của tôi và người thân, bạn bè của tôi. Tôi ghét
cay ghét đắng những giọt nước mắt, yểu điệu của lũ con gái trong lớp. Bỏ
ngoài tai những ý kiến của mọi người coi tôi là “khùng”, là “ điên” tôi
làm những gì tôi thích, tôi nghĩ là đúng.
Tuổi thơ tôi cay đắng chứng kiến những trận đòn
oan của người cha tồi tệ dành cho mẹ. Những tiếng khóc nấc, nghẹn đắng
của mẹ đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài. Tôi thấy thương mẹ lắm
nhưng chẳng biết phải làm gì. Tôi căm ghét người mà trên danh nghĩa hằng
ngày tôi vẫn gọi là ba.
Tôi trở nên chai lì, tỏ thái độ “ bất cần đời”.
Đi học tôi chẳng còn thấy được niềm vui trong đó. Tôi đến lớp chỉ là
theo cái lệ thông thường, là khoảng thời gian để tôi khỏi phải ở nhà
thấy những trận đòn của ba dành cho mẹ. Tôi cũng chẳng thấy xấu hổ mỗi
khi thầy gọi lên bảng mà không làm được bài. Và hệ quả tất yếu của một
kẻ lười học là được thường xuyên “ngồi” vào sổ đầu bài. Cuối tuần đứng
lên chịu trận cho thầy cô mắng nhiếc. Tôi nhớ năm học lớp 7, đến kì họp
phụ huynh, tôi nói rõ với thầy chủ nhiệm của mình và mong thầy xem xét
hoàn cảnh gia đình cho tôi được miễn phụ huynh không đến họp. Thế nhưng
thầy đã quát mắng tôi, coi tôi giống như một kẻ chuyên lừa lọc. Thầy bảo
“Tất cả chỉ là ngụy biện”. Cuối năm thầy xếp tôi vào loại hạnh kiểm
yếu, suýt nữa tôi phải ở lại lớp. Từ khi biết nhận thức, đến lớp chưa
một lần tôi được gặp một thầy cô tận tụy, thấu đáo hiểu những tâm tư
tình cảm của học trò.
Tôi bước chân vào lớp 9. và tôi đã may mắn được
gặp cô. Buổi đầu tiên cũng giống như những buổi đầu tiên các năm học
trước tôi chẳng thèm quan tâm đến cô là ai, dạy môn gì, có hiền hay khó
tính. Thỉnh thoảng trong những cái nhìn bâng quơ tôi bắt gặp ánh mắt một
mí của cô. “rồi cô cũng như các giáo viên khác” - tôi nghĩ. Nhưng tôi
đã sai.
Những buổi đầu tới lớp tôi lờ mờ nhận ra ở cô có
cái gì đó rất khác. Đó là cách nói chuyện thân tình, gần gũi, cách dạy
không tạo áp lực cho học sinh. Và bất ngờ vào một buổi tối thứ 7, cô đạp
chiếc xe cũ cọc cạch cùng Thương bạn lớp trưởng đến nhà tôi. Lúc đó tôi
bất ngờ thì ít nhưng xấu hổ rất nhiều. Vì ba tôi - ông đang còn say
rượu nằm chỏng chơ bên hiên, mẹ lúi cúi ngồi băm bèo cho lợn. Tôi đứng
trân ra và chỉ thốt lên được một tiếng: “ Cô…”
Cô ngồi trò chuyện với mẹ tôi. Thường ngày tôi
gan lì, mạnh dạn nhưng hôm nay tôi như con mèo hen rụt rè chỉ biết im
lặng. Ở phía bên ngoài tôi mường tượng ra cuộc nói chuyện của mẹ với cô.
Đó có thể là những lời khuyên, góp ý với phụ huynh đối với một học sinh
cá biệt? Rồi sáng thứ hai đi học tôi nhận được một… bức thư. Tôi định
quẳng nó vào hộc bàn vì nghĩ rằng lại có tên con trai nào viết thư vớ
vẩn. Nhưng…đập vào mắt tôi ngay dưới dòng chữ người gửi là nét chữ nắn
nót: Cô giáo Hải Hằng. Lúc đó do tò mò tôi vội bóc thư ra đọc. Từng lời
tâm sự của cô như cuốn hút lấy tôi. Cô có một hoàn cảnh tương tự tôi.
Cũng có lúc cô tuyệt vọng nhưng rồi cô nghĩ về bản thân, về người mẹ đau
khổ để cứu vãn cuộc sống. Và cô đã sống tốt cho đến tận bây giờ. Tôi
nhớ mãi câu nói cuối cùng trong thư cô viết “Em muốn thay đổi cuộc đời
mình chứ? Tự tin lên, cô và các bạn luôn ở bên cạnh em”
Tôi đã từng chai sạn với cảm xúc, đã từng quên và
không cho phép nước mắt của mình rơi ra vậy mà đọc thư cô xong tôi đã
khóc một cách ngon lành. Tôi khóc vì lần đầu tiên có một người ngoài mẹ
tôi là cô lại quan tâm tôi đến vậy. Tôi hạnh phúc tột bậc vì với một đứa
cá biệt như tôi còn được một người như cô quan tâm và để ý.
Cô bắt đầu vực dậy tinh thần cho tôi. Tôi bắt đầu
mò mẫm, gom nhặt lại từng chút kiến thức trước đây mình đã bỏ lỡ dưới
sự dìu dắt của cô. Cô dành những khoảng thời gian ít ỏi của mình để kèm
cặp tôi mà không hề nhận lấy một chút thù lao nào. Cô động viên, thôi
thúc tôi phấn đấu. Tôi bắt đầu quay cuồng, say mê cùng cùng với những
câu chữ, con số. Nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy kiến thức tôi hổng quá
nhiều mà trí nhớ có hạn khiến đầu óc tôi quá tải. Tôi nản chí, gặp cô
“Em không làm được đâu ạ, sự cố gắng của em bây giờ đã quá muộn rồi cô
ơi”. Khi nghe những lời nói của tôi, cô im lặng rồi nhìn sâu vào mắt
tôi. Cô từ từ cầm lấy tay tôi “Vạn sự khởi đầu nan hãy tin vào bản thân
mình chứ!”. Tôi ôm cô và òa khóc nức nở. Tôi nhận thấy hơi ấm đang lan
tỏa trong người con, hơi ấm không hẳn là của một người cô nữa mà nó
giống như người chị, người mẹ hiền yêu dấu.
(Ảnh chỉ mang tính minh hoạ - Nguồn: Internet) Tôi lại cố gắng, quyết tâm thay đổi cuộc đời mình
như từng hứa với cô. Tôi sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy rằng tôi không
xấu, không “hư hỏng” như mọi người nghĩ. Tôi chăm chỉ, cố gắng học mọi
lúc mọi nơi. Những ánh mắt của đám bạn nhìn tôi bắt đầu khác hơn. Chẳng
có ai có thể tin rằng tôi đã thay đổi nhanh chóng đến như vậy. Tôi hạnh
phúc khi lần đầu trong đời được xếp loại học sinh khá, hạnh kiểm tốt. Và
còn hạnh phúc hơn khi thi đỗ vào trường công lập với số điểm suýt soát.
Khỏi phải nói tôi vui cỡ nào, tim tôi như muốn ngừng đập, vỡ tung khỏi
lồng ngực. Cô nhìn tôi, nụ cười mãn nguyện.
Lên phổ thông tuy không được học cô nữa nhưng tôi
vẫn thường xuyên đến nhà cô. Có chuyện vui chuyện buồn tôi đều kể cho
cô nghe. Tôi hạnh phúc được nép vào lòng cô mà nức nở, khóc cho thỏa nỗi
lòng bấy lâu nay.
Giờ đây, khi ngoài kia những bông hoa khoe sắc
thắm chuẩn bị chào mừng cho ngày lễ của thầy cô là lúc tôi bước sang
quãng đường sinh viên của năm thứ 2. Nỗi nhớ cô lại ùa về. Tôi biết từ
đây cô sẽ không còn bên tôi để động viên và an ủi nữa nhưng tôi sẽ luôn
giữ trong tim mình lời hứa sẽ học tốt và tiếp tục ước mơ thay đổi cuộc
đời như cô từng khai sáng. Xin ngàn lần gửi đến cô lời cảm ơn sâu sắc.