Tha cho em, có được không? I_icon12Để sử dụng đầy đủ chức năng của diễn đàn bạn hãy đăng ký thành viên để thực hiện được chức năng này nhé.
Tha cho em, có được không? I_icon12Các bạn sẽ được hòa mình vào mái nhà với những thành viên đến từ mọi miền Đất Nước.
Tha cho em, có được không? I_icon12Vuonyeuvn.com Rất hân hạnh là nơi đem đến cho bạn những phút giây YÊU THƯƠNG.
Tha cho em, có được không? I_icon12Chúc Các bạn có những phút giây thật vui vẽ

Tha cho em, có được không? I_icon12Để sử dụng đầy đủ chức năng của diễn đàn bạn hãy đăng ký thành viên để thực hiện được chức năng này nhé.
Tha cho em, có được không? I_icon12Các bạn sẽ được hòa mình vào mái nhà với những thành viên đến từ mọi miền Đất Nước.
Tha cho em, có được không? I_icon12Vuonyeuvn.com Rất hân hạnh là nơi đem đến cho bạn những phút giây YÊU THƯƠNG.
Tha cho em, có được không? I_icon12Chúc Các bạn có những phút giây thật vui vẽ

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang chủ  Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


» Tuyển Moderator Thành Viên BQT Vườn Yêu VN

Diễn đàn hiển thị tốt nhất Với trình duyệt và FireFox... Dowload Tại Đây

Chào mừng Khách viếng thăm đã trở lại! Số bài viết của bạn: 3 Chúc Bạn Luôn Hạnh Phúc, Vui Vẻ Nhé.
Chúng ta cùng chào mừng bạn https://vuonyeu.forumvi.com/u183 là thành viên mới nhất tham gia diễn đàn.

Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng cộng đồng Vườn Yêu lớn mạnh nhé...



Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần Hỏi/đáp-Trợ Giúp để biết cách dùng diễn đàn.

Share
 

 Tha cho em, có được không?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeMon Dec 17, 2012 9:13 pm

Mình chỉ mới tập tành viết truyện, có gì cả nhà cứ góp ý thẳng tay để em rút kinh nghiệm cả nhà nhé Tha cho em, có được không? 3091784076. Chân thành cảm ơn ạ Tha cho em, có được không? 254878564

Tên truyện : Tha cho em, có được không?
Tác giả: knit_naod.
Rating: chào mừng mọi lứa tuổi.
Tình trạng: On - going.
Nội dung :

Có hai người đàn ông bước vào cuộc đời tôi.
Một người âm thầm mà lặng lẽ.
Một người đột ngột xuất hiện khiến tôi có chết cũng không quên được.
Cuộc đời này tôi yêu hai người đàn ông.
Một người hiền lành, chất phác và anh yêu tôi bằng cả mạng sống.
Một người hung hãn, độc tài, khiến tôi vừa hận vừa yêu.

Tôi - Lam Anh - 25 tuổi, nhưng đã trải qua một cuộc sống như những người có tuổi đời hơn 50.
Giờ đây, lúc này tôi mệt mỏi, tôi đã trốn chạy nơi mình đã sinh ra và lớn lên. Tôi muốn quên đi tất cả, tôi muốn mình làm lại từ đầu.
Về Đầu Trang Go down
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeMon Dec 17, 2012 9:16 pm

CHƯƠNG I : KHÔNG PHẢI HẮN


Gấp lại quyển tiểu thuyết vừa đọc. Tôi thầm thở dài.


Nếu hiện tại là 3 năm trước, có lẽ, tôi đã lủi thủi tự mình
lau đi nước mắt hoặc là cầm chăn bông chùi chùi khi trốn mẹ nằm dưới chăn đọc
truyện đến sáng nhưng bây giờ đọc nó xong tôi chẳng có cảm giác gì nữa, bởi lẽ
những gì bản thân tôi trải qua còn đau đớn và đáng thương hơn những nhân vật nữ
chính ấy nữa chứ. Nhớ lại lúc đó thật buồn cười. Đã là một sinh viên năm 3, năm
4 đại học mà tôi suốt ngày cứ dìm mình vào các loại tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu
thuyết ngôn tình Trung Quốc, tại trong đó tôi tự tìm cho mình được những mẫu
người mà tôi thích, những anh tổng giám đốc đẹp trai lại vô cùng phong độ. Tôi
tin rằng bản thân sẽ tự tìm được một bạch mã hoàng tử cho mình, trải qua một
tình yêu đẹp, đẹp như trong truyện vậy. Lúc ấy, cứ mỗi lần đọc xong một cuốn là
lại ngồi đàm đạo với Như Quỳnh về chàng nam tính vô cùng vô cùng hoàn hảo của
mình. Tôi đã từng nói với Quỳnh


-
Bà ạ, sau này có anh nào như thế cho tôi cưới
không, chết mất chết mất!


-
Mơ hả gái, người như thế chỉ có trong truyện của
bà thôi, chứ ở ngoài đời mà có á, chắc chắn là của tôi rồi í. Ha ha.


Nghĩ lại lúc đó, tôi lại cười. Có lẽ là không có người nào
hoàn hảo như vậy mà có lẽ có cũng không phải cho tôi; nghĩ đến người nào đó,
tôi bất giác rùng mình.


Tôi chỉ tìm đọc những tiểu thuyết kết cục có hậu, happy
ending để đọc. Truyện có hay cỡ nào, nổi tiếng cỡ nào mà sad ending tôi cũng chả
dám sờ vào gáy sách. Tôi đọc những sách có hậu vì tôi nghĩ rằng, nếu bản thân
luôn hướng đến những điều tốt đẹp thì có lẽ cuộc đời mình cũng sẽ tốt đẹp hơn. Sau
khi chán chê với những tác phẩm nhẹ nhàng, tình yêu không sóng gió thì tôi tự
thách thức bản thân với những tác phẩm sóng gió hơn, mà người ta gọi là ngược
hơn. Khi ấy tôi đã đọc được một tác phẩm rất hay, tôi nhớ như in tên nhân vật,
từng bối cảnh, từng câu thoại, bởi vì đó là một trong những bộ tiểu thuyết mà
tôi thích nhất, bộ tiểu thuyết làm tôi thức trắng đến 6g sáng, và 7g lại lên mạng
download phiên bản drama của nó về. Nhân vật nam vô cùng cầm thú, trả thù nữ
chính, hành hạ cô, ăn hiếp cô, thế nhưng trong sâu thẳm nội tâm người đó, lại rất
yêu cô gái này, yêu đến mức hận cả bản thân không thể nào không yêu cô. Lúc đọc
bộ truyện đó, tôi đã nói một câu với chị họ mình, mà có lẽ đến bây giờ tôi vẫn
còn hối hận vì câu nói vô cùng ngu xuẩn của mình.


-
Na à, ước gì sau này em yêu ai đó mà vừa yêu vừa
hận, có lẽ lúc đó em sẽ lựa chọn yêu vì em tin tình yêu có thể cảm hóa được thù
hận.


Và có lẽ ông trời đã đáp ứng ước nguyện vô cùng biến thái đó
của tôi.


Tôi nhấp một ít cà phê rồi đứng dậy, vẫn nếu là ngày trước,
thì tôi không thể nào nhấp nổi 1 giọt cà phê thậm chí có cho lượng sữa nhiều gấp
3, gấp 4. Vậy mà bây giờ, tôi đang tính tiền cho một cốc cà phê không đường,
không sữa.


Bước ra khỏi tiệm, bước chân tôi lại tự giác đi bộ về phía
biển. Bãi biển đó, xinh đẹp và hiền hậu đến chừng nào. Bãi biển Indialantic,
một bãi biển thơ mộng của nước Úc, là nơi mà ngày xưa tôi ao ước được đặt chân
lên những hạt cát vàng, bãi biển mà người ta vẫn thường gọi bãi biển của những
gam trầm. Melbounre, Úc, một thành phố đẹp, có lẽ với tôi là quá đẹp. Bất kể là
mùa nào trong năm thì bầu trời Melbourne, Australia, lúc nào cũng xanh trong vắt,
điểm những vệt mây trắng lửng lơ. Chẳng biết từ đâu, khi nào mà tên mà đất nước
đầu tiên buộc ra khỏi miệng tôi là Úc khi được hỏi những câu “Nếu có thể được
du học bạn sẽ chọn quốc gia nào?” “Nếu bây giờ được du lịch bạn sẽ đi đâu?” Tôi
không thích gọi đất nước xinh đẹp này là Úc bởi quá ngắn và với tôi lại vô cùng
vô nghĩa so với cái tên tiếng Anh mà với tôi vô cùng ý nghĩa của nó, Australia.



Úc của tôi, Australia của tôi, niềm tin của tôi, ước mơ của
tôi, tôi yêu nó đến chừng nào, yêu nhiều đến nổi có thể đem ra so sánh với nước
Việt trong tôi. Và lúc này đây, 2 quốc gia tôi yêu đến nồng nàn kia đã trở
thành 1 nơi để tôi trốn chạy và một chốn để tôi ẩn nấp.


Tôi đang trốn chạy cái gì và vì sao tôi lại ẩn nấp ? Hai câu
hỏi như một này đang được đặt ra để hỏi tôi có bao nhiêu dũng cảm để đối mặt với
quá khứ, có bao nhiêu dũng cảm để tiếp tục, và có bao nhiêu dũng cảm để quay về
Việt Nam. Lại nhớ đến con người đó rồi, thôi quên đi.





Tôi vẫn đang đi, vẫn tiếp tục đi, đi một hơi dài xuống biển,
tự nhiên tôi cảm thấy bản thân mình muốn đi xa hơn một chút, sâu hơn một chút.
Mãi đến lúc nước biển ngập vai mình thì tôi nghe có tiếng đằng sau gọi với giọng
thảm thiết.


-
Này, cô làm gì thế?


Tôi cười nhạt nhẽo, cứ tưởng đã chạy trốn nơi đó, ẩn nấp nơi
này tôi có thể thoát được con người kia có thể có khoảng trời tự do cho mình mà
lúc này đây, lúc tôi gần có được khoảng trời đó thì tôi lại nghe giọng nói mà
tôi kinh sợ nhất và có lẽ là ... nhớ nhung nhất.


Đang định quay đầu lại nhìn người đó, thì cánh tay tôi bị giật
mạnh về phía sau, bản thân không thể đứng vững trong nước liền ngã vào lòng người
đó, lại ngừi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ của người đó. Tôi cười và nói với người
đó một cách nhẹ nhàng nhất.


-
Tìm được tôi nhanh vậy sao? Anh không thể tha
cho tôi được sao?


-
Cô nói gì vậy? Sao cô lại ra biển xa thế này?
Lên, tôi đưa cô lên.


Tôi tự cười khổ với mình nhưng vẫn để cho người kia lôi xành
xạch mình từ dưới biển lên bờ. Bỗng xuất hiện một cô gái dễ thương, mái tóc
xoăn nhuộm vàng, mặt hốt hoảng chạy đến.


-
Chồng ơi, sao vậy? Cô ấy có sao không?


Tôi lại cười. Giữa một nơi đất khách quê người này, được
nghe tiếng Việt, thật mừng biết bao ấy thế mà thật chua xót biết bao. Chồng,
thì ra mới có 4 tháng mà con người đó đã kết hôn nhanh như vậy. Tôi quên mất
cánh tay mình vẫn bị anh ta siết chặt, tôi giật mạnh và nói


-
Anh làm sao thế? Có vợ rồi mà vẫn muốn tôi làm
tình nhân cho anh như trước phải không?


Nếu là cách đây 4 tháng có lẽ tôi đã nói trong này trong nước
mắt và trong sự van nài nhưng bây giờ, tôi thì cần gì phải van nài anh ta chứ.


-
Cô nói gì tôi không hiểu? Này cô, chúng ta không
quen nhau sao trước mặt vợ tôi, cô lại nói năng như vậy?


À bây giờ còn tỏ ra là không quen biết tôi cơ đấy, tôi dù
không muốn, đột nhiên khinh thường người đàn ông này. Người đàn ông tôi đã...


-
Này chị, anh ấy là chồng tôi, chị nói vậy nghĩa
là sao? Hình như chúng tôi không quen chị. Lâm, chị ta nói gì vậy anh?


-
Lâm? Anh ta tên Lâm sao?


Tôi quay lại phía người đàn ông kia


-
Anh tên Lâm sao?


-
Đúng, tôi tên là Lâm và hình như tôi không quen
biết cô.


Tôi nghĩ có lẽ con người này nên được Hollywood trao diễn DIỄN
XUẤT XUẤT SẮC NHẤT chứ nhỉ. Anh lại tiếp tục nói:


-
Chúng tôi thấy cô sắc mặt không tốt, lại cứ đi
thẳng một mạch xuống biển, sợ cô có ý nghĩ xấu nào nên tôi chạy đến kéo cô lên.
Có lẽ cô nhận nhầm người.


Vậy sao? Có lẽ tôi đã nhầm người sao? Khuôn mặt anh, giọng
nói anh, cả mùi nước hoa đặc trưng kia mà tôi cũng nhầm sao? Trên đời lại có một
người giống anh đến từng milimet thế sao. Tôi tự giễu bản thân, có lẽ thật, nếu
là anh thì đã không chắc kéo cô lên mà có khi lại dìm cô xuống dưới , hoặc đẩy
cô ra xa thêm mà thôi. Nếu là anh thì chắc không đến nỗi không nhận ra cô, dù
cho là anh đâm đầu vào một gốc cây nào đó rồi mất trí nhớ như những phim thần
tượng. Nếu là anh thì chắc chắn bên cạnh anh sẽ không phải là cô gái tóc vàng
này mà thay vào đó là một cô để tóc đen tự nhiên.


“ Tóc em đẹp lắm, Lam Anh ạ, rất đen rất mượt và tôi rất
thích”. Đã có lúc tôi nghĩ tên này hắn ta chỉ mê tóc tôi chứ không phải tôi. Mỗi
lúc ở bên nhau, thì hắn lại xoa đầu tôi, vuốt nhẹ tóc tôi, nhẹ nhàng thơm lên đó.
Nhớ lần nọ, tôi bị đồng nghiệp xúi bậy, dắt vào một tiệm cắt tóc vô cùng
“chuyên nghiệp” và thế là hậu quả đêm đó tôi bị hắn ghẻ lạnh. Hắn ra lệnh cho
tôi khi nào tóc dài lại thì hãy đến tìm hắn. Tôi cảm thấy lại hay, muốn tóc dài
ra như cũ chắc cũng hẳn mất vài tháng, vậy là tôi lại có thêm vài tháng tự do.


-
Cô gì ơi, cô không sao chứ? Cô cần chúng tôi
giúp gì không?


Một giọng mũi trong trẻo vang lên, khiến tôi giật mình. Có lẽ
đây không phải là hắn, đây là ai nhỉ, à là Lâm, người đã có vợ.


-
À không, tôi chỉ muốn ngắm biển một tí. Anh là
Lâm, tên rất giống tên kẻ thù tôi. Tôi không phải muốn chết đâu, mà chết thì
cũng có sao, tôi cũng đã chết nhiều lần rồi.


Tôi thoáng thấy người tên Lâm kia giật mình, tay anh ta run
lên. Có vẻ như là rất bất ngờ khi nghe tôi nói về kẻ thù của mình một cách nhẹ
nhàng như vậy. Hoặc là anh nghe tôi nói về cái chết còn nhẹ nhàng hơn. Thấy
thái độ anh như thế tôi lại cảm thấy buồn cười, đúng là không phải hắn ta. Nếu
người đó nghe những câu tôi nói thế này thì chắc có lẽ đáp ứng cho tôi vé máy
bay 1 chiều xuống diêm vương rồi.


-
Tôi đi đây, cảm ơn lòng tốt của hai người. Chúc
hạnh phúc.


Tôi lại thấy người tên Lâm đó muốn nói gì với mình, tôi nhìn
anh ta một cách chờ đợi nhưng một hồi lâu không có câu nào được nói ra cả. Có lẽ
anh ta định khuyên tôi đừng dại dột hay gì gì đấy. Ầy, tôi nghe nhiều quá rồi.


Không hiểu sao tôi thấy một chút vui mừng khi Lâm không phải
người đó và một chút hụt hẫng cùng lý do ấy. Thật kì lạ, tôi chẳng bao giờ tin
vào cái tình tiết có người giống hệt người trên phim ảnh, thế mà bây giờ tôi lại
thấy một anh chàng giống hệt hắn ta ngay trước mắt. Nhẹ nhàng hơn, tình cảm
hơn. Tôi thầm chúc phúc cho cô gái giọng mũi kia vì có được một người chồng như
vậy.
Về Đầu Trang Go down
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeTue Dec 18, 2012 10:04 pm

CHƯƠNG II : EM RẤT NHỚ ANH !


Tôi tiếp tục đi ven theo đường biển, những con sóng nhỏ đánh
khẽ vào bàn chân mình. Tôi lại mỉm cười. Dạo này tôi hay cười, cười nhiều lắm,
nhiều lúc cười một mình như kẻ ngốc, nhiều lúc lại cười ha hả khi xem trúng một
bộ tiểu thuyết hài, hay những bộ phim vui nhộn. Ừ thì phải cười nhiều vì 3 năm
qua tôi có cười lấy một lần nào đâu cơ chứ.


“Cô cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó theo tôi thì cút khỏi tôi,
cút ngay !”


Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật hắn, thế nhưng tôi lại quên bẫng
đi ngày “vô cùng trọng đại” đó và đi chơi với Quỳnh và Lan đến 10g mới về. Tôi
cứ nghĩ tóc tôi cũng chưa dài, tôi chưa có ý định đi tìm hắn, thì sao hôm nay hắn
lại về sớm thế kia. Vào trong nhà bếp, tôi mới phát hiện là trong nhà không còn
một người giúp việc nào. Tôi vờ cười thật tươi, rồi như một nô tì vô cùng biết
nịnh nọt chủ nhân


-
Hôm nay anh không phải đi công tác ạ? Anh về sớm
thế này sao? Anh ăn gì chưa? Để em nấu cho anh nhé.


-
...


-
Anh sao thế, anh mệt à?


-
Cô vừa đi đâu về?


-
Em vừa ra
ngoài đi dạo một lát với bạn em thôi anh ạ. Anh ăn nhé? Em nấu nhé?


-
Thế lũ bạn của cô quan trọng hơn tôi à, cô có biết
hôm nay là ngày gì không?


Gì đây, hôm nay ở công ty kẻ lão chọc giận tên này à, giờ
không có người nào nên trút lên đầu mình à. Tôi cố gắng cười đến “nghiêng nước
nghiêng thành”


-
Không có ạ, anh đương nhiên quan trọng với em,
mà bạn em cũng... quan trọng.


Tôi lí nhỉ vài từ cuối
của câu. Thấy sắc mặt tên kia ngày càng giống với nước da bao công, tôi bắt đầu
lo sợ, tôi làm gì nhỉ, chỉ mới đi chơi về, mới 10g, 10g thôi đấy, gái nhà lành
có khi còn về trễ hơn cả tôi vậy tôi là gái vô cùng lành rồi. Thế mà hắn tức
cái nỗi gì.


-
Cô nói cái gì? Nói lại tôi nghe.


-
Không ạ.


-
Nói !


Tôi thực sự bực bội rồi đấy, hắn nghĩ hắn là ai?. Tôi là
tình nhân hắn chứ không phải con gái hắn mà hắn bảo gì tôi nghe nói. Tôi lại cực
kì nhạy cảm khi hắn đụng chạm đến người thân tôi, bạn bè tôi. Cái lí tưởng cao
đẹp là “bảo vệ bạn bè hết mình” của tôi bị hắn chà đạp kiểu đó, tôi không thể
nào cười nữa.


-
Anh làm sao thế? Em nói gì sai à? Bạn bè với em
quan trọng như bạn bè anh với anh lại. Anh thôi đi, việc gì phải so sánh, việc
gì phải lấy bạn bè em ra nói kiểu ấy.


Mặt hắn càng ngày càng đen, tôi hả dạ lắm nhưng cũng chột dạ
ghê gớm lắm. Có khi nào mặt hắn không thể nào đen nữa thì hắn vươn tay bóp cổ
tôi không. Rất nhanh tôi đã đoán đúng.


Hắn cầm ly rượu trên tay đập mạnh xuống sàn nhà, vì khi nãy
thấy hắn ở nhà nên tôi vội đã quên không mang dép trong nhà, thế là những mảnh
ly cứ thi nhau cắm vào chân tôi. Trời sinh da mỏng, thế là máu ở đâu nó cứ chảy
ra, da chân tôi mỏng thế đấy thì da mặt tôi dày thế nào được. Tôi vẫn cười,
xoay người vào trong bếp như không có gì cả.


-
Ăn gì, em nấu.


Tôi nghe thấy tiếng thở mạnh, và chưa kịp đi thêm bước nào
thì bị hắn xoay người, gáy bị tóm, môi bị người ta chà sát ở mức độ mạnh. Hắn định
cắn nát môi tôi đấy à?. Chân tôi đau lắm, lại còn mất một ít máu, tôi xoay xẩm
mặt mày, chân không thể đứng vững xém chút nữa là khụy xuống thế nhưng vẫn chịu
đựng cho đến khi hắn dứt khỏi môi mình.


Hắn nhấc bổng tôi, bế vào phòng ngủ, đặt tôi ngồi lên giường.
Tôi nghĩ mình biết hắn muốn làm gì. Nhưng hoàn toàn bất ngờ, hắn ta đem hộp cứu
thương vào, nhẹ nhàng gắp những mảnh vụn trên mặt bàn chân tôi ra. Đau lắm ấy.


-
Em muốn cưa chân à? Đau không?


Tôi chưa bao giờ, chưa một lần thấy hắn dịu dàng với tôi như
thế. Ánh mắt chiều chuộng và yêu thương như thế, tôi chưa từng nó sẽ xuất hiện
trên khuôn mặt tuấn tú của tên này.


-
Dạ?


-
Tôi hỏi đau không?


-
Dạ không.


-
Còn không à? Không phải em rất sợ máu à?


-
Dạ có.


-
Có cần phải nghệch mặt ra nhìn tôi như thế
không?


-
Tôi không muốn đêm khuya thế này đưa cô đến bệnh
viện đâu.


-
Dạ.


Lại một khoảng trầm lặng, hắn không nói gì, chỉ im lặng sát
trùng vết thương và dùng urgo dán lên những nơi bị mảnh ly cắm vào trên chân
tôi. Nghĩ sao vậy ông, vết thương nhỏ tí đó có cần mỗi vết một miếng urgo thế
không, xấu chết được. Nhưng tôi nghĩ rồi, lại chẳng dám nói ra, nếu nói ra thật
có khi ngày mai tôi lại thấy chân mình trên máy cưa cũng nên. Thấy hắn ân cần,
tôi lại chột dạ, hôm nay ngày gì nhỉ? Sinh nhật hắn sao?


-
Hôm nay ngày gì hả anh? Không phải là sinh nhật
anh đấy chứ. Hí hí.


Tôi cất giọng cười như ngựa hí của mình lên lấy lòng hắn,
trăm vạn lần cầu nguyện không phải, nếu không kiếp tình nhân của tôi đây sẽ chấm
dứt tại chỗ, lạy trời không, không.


-
Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao? Tôi tưởng em còn
không biết chứ.


Một đứa ngốc như tôi sao lại có thể ngờ nghệch đến mức quên
trang bị cho bản thân một khóa nghiệp vụ làm tình nhân thế này nhỉ. Tôi trăm
ngàn lần rủa mình, và tiện thể mắng luôn ba đời nhà hắn. Sinh nhật hắn chứ phải
sinh nhật tôi đâu làm gì ghê thế, là tôi không biết chứ phải không nhớ đâu. Xì,
sinh nhật chủ tịch nước tôi còn có nhớ đâu. Đúng là tự cho mình là vua. Tiếp tục
cuộc đối thoại của kẻ nịnh bần và bề trên, tôi nói


-
Vậy anh đã ăn gì chưa? Đợi em về cùng ăn à, em
cũng có ăn rồi nhưng không no lắm, em nấu gì cho anh ăn nhé?


-
Không cần, tôi đưa em đi ăn.


Không cần thì không cần, mặt hắn đưa đám vậy ai biết là đi
ăn sinh nhật cớ chứ. Đồ hống hách, đồ làm phách, nếu hôm nay không phải sinh nhật
anh, tôi đã chào hỏi thêm một đời tổ tông của anh rồi.


-
Dạ, em đi thay đồ. Anh ở ngoài đợi em một lát
nhé.


-
Mang bộ này đi.


Hắn ra ngoài và đem vào cho tôi một bịch đồ to tướng. Lại là
hàng hiệu, tôi thở dài.


-
Sao, không thích à?


-
Không ạ, chỉ là em rất nhiều quần áo rồi, anh
không cần phải mua đâu.


Trông mặt hắn đanh lại thế kia tôi lại biết mình nói nhiều rồi,
ha ha, chủ cấp đồ cho tớ mà còn đòi hỏi cơ đấy. Hiểu hiểu, tôi đã quá phận.


-
Anh không đi ra à?


-
Tôi cần phải đi ra à?


À thế là tôi lại quên chức vụ mình nữa đấy. Ôi cái đầu óc
ngày hôm nay có vấn đề gì ấy nhỉ. Kịp thời nhớ lại trách nhiệm và nghĩa vụ của
mình, tôi đứng trước mặt hắn thay áo quần.





Tên này tôi không biết có gì tốt, nhưng hắn ta rất có mắt thẩm
mỹ, chẳng biết là hắn mua hay tên trợ lí đệ đệ hắn mua, mà áo quần mà hắn sắm
cho tôi đều rất hợp với bé “Vịt dời” như tôi đây, đủ để make up tôi thành thiên
nga trong 1 buổi. Haha, tôi thầm đánh giá cao mắt thẩm mỹ của “hai đứa” này.
Tôi cười khổ cho bản thân, đến áo quần mà tôi đây chẳng còn tự lựa cho bản thân
mình cơ mà.


Lẽo đẽo theo hắn ra đến xe, lên xe và ngồi vào tay phải hắn.
Chính là phải ngồi ở tay phải, không được ngồi tay trái. Lý do tại sao hắn
không cho tôi ngồi ở phía tay trái thì tôi chịu, tên này biến thái chấp nhặt
làm gì. À mà nhắc đến tên tài xế của hắn, vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng thức
thời. Lúc chúng tôi hôn nhau, cũng không đụng đậy. Lúc hắn ức hiếp, mắng tôi
thì gió cũng không lay nổi cọng tóc của anh ta.


Vẫn như những lần ngồi xe chung cùng hắn, tôi không nói gì,
chỉ im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xinh đẹp của tôi lướt qua
mắt. Thế giới ngoài kia thật đẹp, nhưng bên trong xe này thì hoàn toàn ngược lại.



-
Đang nghĩ gì đấy?


Nghe tiếng Diêm Vương ở địa ngục vang lên, tôi quay đầu nhìn
hắn, liền nở nụ cười mà tôi nghĩ đến Diêm Vương cũng không nỡ to tiếng với tôi.


-
Em đang nghĩ nên mua gì cho anh, anh muốn gì
không? Nếu trong phạm vi tài chính của mình em liền mua cho anh.


-
Tôi không cần em dùng tiền mua đâu. Nên nhớ tiền
là thứ duy nhất em không bao giờ bỏ ra cho tôi được.


Nghe câu này của hắn, tôi chỉ muốn cầm xấp tiền lương vừa nhận
mấy ngày trước tát vừa mạnh vừa đúng chỗ trên mặt hắn ngay lập tức. Tên khốn,
nhiều tiền là anh ngon à, nếu tôi đây nhiều tiền thì cũng có thể nói như anh, nếu
tôi nhiều tiền thì tôi chẳng cần đi làm, tôi chẳng phải gặp anh, và chẳng phải
rời bỏ ... của tôi.


-
Sao? Tôi nói không đúng à? Vẻ mặt đấy là sao?


-
Không, anh nói đúng cả.


Tôi mệt mỏi, lại chẳng cần phải đôi co gì với hắn nữa, quay
ra phía cửa, rồi lại tiếp tục ngắm thành phố xinh đẹp của mình.


Ra đến trước cửa nhà hàng, hắn quay lại phán với tôi một câu


-
Hoặc là cô thay đổi sắc mặt, hoặc là về.


-
Dạ.


Tôi vừa nói một tiếng, đang tính nở nụ cười giả tạo của mình
với hắn, thì mồm tôi cứng lại, vì sau lưng hắn tôi thấy được hình bóng mà đã
hơn một năm nay tôi chưa gặp, nhưng tôi không thể nào quên được, không thể nào
không nhớ được, vì anh luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi. Chỉ có trong
mơ tôi mới có thể tự do mà nhớ anh, mà yêu anh.


Có lẽ tên hoàng kia thấy được nụ cười của tôi không khác gì
những thằng hề nên hắn quay đầu lại. Và tôi thừa nhận mình rất hiểu hắn ở điểm
này, như tôi đoán, hắn ngay lập tức cau mày, tiện thể tặng cho tôi câu này


-
À, ra là người quen cô.


“Ừ, người quen tôi đấy, thì sao, anh thử đụng đến anh ta
xem, xem tôi giết anh thế nào.” Lòng tôi âm thầm gào ra tiếng nói, thế nhưng
người ngoài nghe lại hiểu được thế này


-
Không ạ, em không quen. Mình vào thôi anh.


Tôi im lặng theo vào trong nhà hàng, đi ngang qua anh, tôi
luôn dặn lòng mình “không được nhìn, không được nhìn” thế nhưng lọt vào mắt
tôi, là hình ảnh người đàn ông mà tôi yêu nhất, người đã cùng tôi trải qua những
năm tháng hạnh phúc đời này, có lẽ tôi không bao giờ quên được. Nhưng giờ đấy,
người tôi yêu ấy, lại gầy gò, xanh xao, tóc anh dài, lại chưa kịp cạo râu. Yêu
nhau chừng đó năm, anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, với bộ dạng như thế.
Như một con dao cắt mạnh qua tim, tôi đau lòng nhìn anh. Anh đã tìm ra tôi, một
năm, sau một năm anh đã tìm ra tôi. Nhưng tôi đã không còn là tôi của một năm
trước.


Tôi nhắm mắt đi qua anh, và tôi nghe tiếng gào thét của anh
sau lưng mình. Tôi sững lại, nước mắt trực chờ rơi.


-
Lam Anh, là anh đây, Nguyên Quân của em đây.


-
...


-
Lam Anh, anh đây, anh đã tìm thấy anh. Em biết một
năm qua anh đã cực khổ tìm em thế nào không?


-
...


-
Anh luôn đợi em về, anh nhớ em, rất nhớ em Lam
Anh à.


Vậy là giọt nước mắt kia sau một năm dài nó cuối cùng cũng
đã rơi xuống. Nghe được anh nói, nghe giọng anh, tôi nhớ lắm. Tôi nhớ anh nhiều
đến mức đã khóc gần như ngất đi khi gặp anh trong mơ. Tim tôi đau, đau lắm.


“Em cũng nhớ anh lắm Quân ạ”. Lúc này đây tôi chỉ muốn chạy
đến bên anh, được anh ôm mình, khóc thật lớn. Và cái ý nghĩa to gan vừa nhen
nhói trong đầu này, đã bị dập tắt ngay lập tức bởi cái nắm tay, à không cái xiết
tay cực kì mạnh, cực kì đau của người đàn ông đứng cạnh tôi lúc này.


Tôi ngẩn lên nhìn hắn, và hoàn toàn hiểu ánh mắt đang cảnh
cáo của hắn. Lúc này tôi thầm cảm ơn hắn đã kịp ngăn cản tôi, để tôi không một
phút dại dột mà hủy hoại của đời của Quân. Và thầm cảm ơn hắn, đã nhắc lại một
nỗi thù hận trong tôi. Tôi hận hắn.


Tôi tiếp tục bước vào bên trong nhà hàng, một màn vừa rồi đã
làm tôi thành tâm điểm chú ý của nhà hàng này. Tôi cúi gầm mặt xuống và đến bên
bàn ăn. Trong lúc ăn, tôi cũng chưa một lần ngẩn mặt lên nhìn hắn, tôi không muốn
nhìn và cũng không dám nhìn. Có lẽ hắn cũng chẳng ưng ý lắm với thái độ tôi,
nên đã gầm nhẹ hết mức có thể để cảnh cáo tôi:


-
Cô cứ vác cái bộ mặt đưa đám đó theo tôi thì cút
khỏi tôi, cút ngay !


Tôi vờ như không nghe hắn, giả bộ cười với hắn.


-
Anh nghĩ ra mình thích món gì chưa? Em sẽ tặng,
thật đấy.


-
...


Và vì kiểu giả ngu không đúng lúc của mình, tối hôm đó hắn
đã trừng phạt tôi thế nào.
Về Đầu Trang Go down
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeWed Dec 26, 2012 10:31 pm

CHƯƠNG 3: LẠi GẶP MẶT


Hôm nay sao thế nhỉ, đã bốn
tháng nay tôi đã cố nhắc nhở bản thân mình không được nhớ cái tên đó,
“Lưu Đức Long”. Thế mà từ sáng đến giờ trong đầu chỉ có một hình ảnh của
hắn. Có lẽ là do cuốn tiểu thuyết kia làm tôi nhớ lại thời sinh viên
của mình, cái thời đẹp đẽ để khởi đầu cho thời gian đau khổ nhất, tồi tệ
nhất. Đoạn thời gian mà cuộc sống tôi luôn xuất hiện hình bóng của hắn.


Tôi vẫn tiếp tục đi dọc St Kilda cho đến khi gần về khách sạn, kia rồi, [b]Cosmopolitan Hotel.
Một khách sạn 3.5 sao nằm trên bờ biển, tôi đã lựa chọn khách sạn này
và đã ở đây được bốn tháng. Nhân viên khách sạn cứ nghĩ tôi là một đại
gia mới xổi nào đó ở Châu Á qua đây ở chơi. Nhưng mà có ai ở chơi mà ở
khách sạn những bốn tháng, ăn không ngồi rồi, sáng dạo biển, chiều chạy
biển, và tối ngồi ngắm biển như tôi cơ chứ. Cũng chẳng đại gia nào mà du
lịch những bốn tháng. Đấy không phải là đại gia, mà là kẻ thất nghiệp,
kẻ đầu đường xó chợ đấy chứ.
[/b]


Thực ra tôi cũng chẳng giàu
có gì, để thuê nguyên một phòng khách sạn mà ở tận bốn tháng đâu, chỉ là
tiền không phải của tôi, và tôi chẳng rỗi hơi phải suy nghĩ số tiền kia
phải dùng thế nào. Nếu ở Việt Nam, chắc lẽ tôi đã dùng số tiền từ trời
rơi xuống này đi từ thiện, thăm trẻ mồ côi, nhưng nơi này tôi còn không
nhớ nổi đường ra siêu thị chứ nói đến là đường đến cô nhi viện.



Tuy đã thay đổi nhiều, nhưng
một trong những tật xấu mà có chết nó cũng đi theo tôi, là khả năng nhớ
đường kém. Từ tiểu học, tôi biết trí nhớ mình rất tốt, tôi có thể học
hết một bài lịch sử dài vài trang trong vài tiếng đồng hồ, thậm chí còn
có thể nhớ chúng rất lâu, nếu cần thiết. Tuy nhiên tôi cũng phát hiện ra
trí nhớ của mình lại không hề được hoạt động khi tôi rất cần chúng
trong việc đi đường. Rùng rợn hơn nữa là tôi mắc bệnh ngược phương
hướng. Biết rằng khi đi vào là rẽ phải thì khi ra phải rẽ trái thế nhưng
giác quan thứ bảy của mình lại nhắc nhở tôi nên đi hướng ngược lại. Vì
thế nên dù chỉ là một ngã rẽ ngắn và cụt tôi hoàn toàn có thể đâm đầu
vào bất cứ bức tường nào.



Về đến khách sạn, chẳng có gì
làm, tôi lại chọn một cuốn tiểu thuyết với ảnh bìa cứng rất đẹp đầu
giường rồi đi ra góc cà phê nhỏ của khách sạn ngồi và tiếp tục đọc một
cuốn tiểu thuyết nào đó mới. Khi nãy đã uống cà phê rồi nên bây giờ một
cốc ca cao nóng thì tối đến có lẽ sẽ không mất ngủ và còn giúp tôi ấm
người hơn sau “lần tự tử ngoài ý muốn” kia.



Nhắc lại sự việc khi nãy, tôi
không khỏi không nhớ đến người đàn ông đó, Lâm, Lâm… Trong sâu lòng tôi
dáy lên một dự cảm nào đó, vô cùng chua xót … tôi không muốn thừa nhận.
Rong đuổi mãi với những suy nghĩ của mình, tôi cũng đã đến nơi mình
muốn đến. Nhưng rồi khi đến nơi thì cái chỗ ngồi thân thuộc mà tôi
thường dành gần mười tiếng mỗi ngày để ngồi kia đã có người.



Người ta thường nói. Một khi bạn đã gặp một người nào đó ngoài ý muốn, thì ngoài ý muốn bạn sẽ gặp lại người đó.


Người đàn ông có khuôn mặt
đẹp trai giống hắn đến tạc tượng kia đang ngồi ở đấy. Anh ta đang uống
một ly nước gì đấy, cao mà lại màu trắng. Tôi đoán có lẽ là sữa tươi
không thể nào là yogurt được. Vì một người đàn ông bình thường sẽ chẳng
bao giờ gọi cho mình một cốc yogurt cả. Và tôi cũng đã biết một người
như vậy. Tôi im lặng nhìn anh ta, à không, tôi ngắm khuôn mặt anh ta 30
giây, khuôn mặt mà có lẽ có chết tôi không bao giờ quên được. Là khuôn
mặt của người đàn ông đã khiến tôi hận nhất trong 3 năm qua.



Đến khi người ta đã đứng dậy
đi về phía tôi mới giật tỉnh mình. Lòng tôi gợn sóng. Tôi biết anh ta
không phải là hắn, nhưng nhịp tim tôi không thể nào giảm nhịp được.



- Tôi rất giống người đó sao?


Tôi nghệch mặt ra, chẳng hiểu người này đang hỏi gì. Chưa kịp định thần thì anh ta lại tự mình phát biểu


- Người mà cô bảo là kẻ thù đấy. Tôi giống anh ta vậy sao? Tôi đẹp trai hơn nhiều đúng không? Này cô?


- À, không có gì.
Anh có giống hay không thì giờ nó cũng chẳng quan trọng với tôi nữa.
Người đó với tôi chẳng còn quan hệ gì nữa.



- Thế vì sao khi nãy cô lại muốn tự tử? – Hắn quay đầu sang nhìn tôi.


- Ơ, thế tôi có nói với anh là tôi muốn tự tử à? – Đáp lại hắn là một câu hỏi với thái độ không mấy hài lòng của tôi.


Nếu là quen biết nhau thì
chẳng sao cả, nhưng hình như chúng tôi là người dưng, mà người dưng cần
gì phải hỏi nhiều thế nhỉ. Tính cách người đàn ông này quá khác xa hắn,
hắn rất ít nói, nhưng mỗi khi nói, thì từng câu nói của hắn lại cứa một
nhát vào tim tôi vậy.



- Thế cô ra xa tít kia làm gì?


- Này anh, chúng ta
không quen nhau đúng không? Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh những
câu hỏi của anh với người dưng đúng không?



Có nhầm hay không, khi tôi
thấy ánh mắt của người kia lóe lên một tia khác lạ, hình như là ngạc
nhiên và hình như là đau khổ hình như là áy náy. Có lẽ anh ta lần đầu
tiên tiếp xúc với một kẻ lạnh lùng như tôi, thế nên có vẻ bất ngờ với
câu hỏi của tôi, mà tôi nào có lạnh lùng, chỉ là không được ấm áp giống
như anh ta thôi.



- Không quen, thì
bây giờ quen. Cô sống ở khách sạn này à, tôi cũng thế. Tôi vừa đến khách
sạn này, nó đẹp nhỉ, nằm ngay bên biển …



Bla bla anh ta nói gì đấy tôi
nghe chẳng rõ, và chẳng muốn nghe. Đợi anh ta đọc xong bài diễn thuyết
yêu biển và yêu khách sạn này của anh ta, tôi mở miệng đáp



- Anh còn muốn nói
gì không? Anh uống cà phê xong rồi à, thanh toán ở góc kia. – Tôi nhàn
nhạt đáp anh ta bằng tiếng Anh.



Bỏ qua vẻ mặt ngờ nghệch của anh ta, tôi trực tiếp đến bên chiếc bàn quen thuộc này và gọi phục vụ.


- Cho tôi một cốc cà phê – Tôi lại quen mồm - À không, một cốc ca cao nóng. Cảm ơn.





Nhưng khi ngồi xuống thì tôi
hoàn toàn run người vì món anh ta gọi chính là yogurt, tôi quay đầu lại
nhìn người kia. Người đấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao
nhau có gì đó quen thuộc nhưng cũng có một tia xa lạ. Tôi nhủ bản thân
đừng nghĩ nhiều, chẳng qua người giống người, mà anh ta thì lại giống
hắn.



Tôi im lặng ngồi xuống, quay
mặt về phía biển, gió biển thơm quá. Trong lành và mát rượi. Nó làm tôi
nhớ đến bãi biển Mỹ Khê ở Đà Nẵng hay biển Nha Trang. Hai bãi biển mà
tôi có biết bao kỉ niệm buồn, vui, đớn đau và hạnh phúc.



- Tôi vẫn chưa uống xong mà, cô…


- Vậy xin lỗi, tôi qua bàn khác. – tôi không ngước lên nhìn anh ta nhưng vẫn đáp.


- Không cần – Anh ta
ngăn cản tôi – chúng ta có thể ngồi chung bàn và tôi có thể mời cô một
ly sữa chua, à không, một ly ca cao nóng.



- Vợ anh đâu? – tôi bỗng nhớ đến cái cô gái tóc vàng, giọng mũi khi nãy vừa gặp.


- À, cô ấy không khỏe nên vào phòng nghỉ trước. Tôi đi dạo một mình.


- Anh thích uống yogurt lắm à? Tôi thấy anh uống.


- À, ừ cũng thích, thói quen ấy mà, vợ tôi hay gọi, cô ấy thích lắm, và cô ấy cũng muốn tôi uống nữa.


Khi nhắc đến vợ mình thì tôi
thấy ánh mắt anh ta sáng lên trong có vẻ rất hạnh phúc. Tôi mỉm cười
thầm chúc đôi vợ chồng này hạnh phúc. Bất chợt nghĩ đến người đàn ông
đó, nếu anh ta cưới được vợ, thì anh ta có hạnh phúc như người trước mặt
tôi không.
Về Đầu Trang Go down
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeThu Dec 27, 2012 7:20 pm

CHƯƠNG 4: Yogurt

- Anh uống gì để em gọi cho?

- Gì cũng được.

- Cô ơi, cho chúng tôi hay ly Yogurt nhé.

Tôi giật mình quên mất là mình phải
gọi món cho hắn, thế mà lại cứ buộc miệng gọi Yogurt khi đi cà phê với
hai đứa kia vậy. Tôi thở dài, chết chắc nhưng tôi lại lười gọi lại phục
vụ.

- Em quên, em gọi món khác cho anh nhé. Em uống 2 cốc cũng được. He he. – nụ cười vô cùng khả ố của tôi vang lên.

- Em rất thích món này à?

- Dạ, vừa ngon vừa rẻ…- tới
đây thì giọng tôi nhỏ lại, tôi quên, tôi quên mình đang ngồi trước mặt
một đại gia mà đại gia này cực kì ghét tôi dùng từ “rẻ” trước mặt hắn –
vừa ngon vừa đẹp da. Em rất thích.

- Vậy để tôi uống thử, không sao.

- Đàn ông mà uống yogurt sao? – tôi ngạc nhiên mở to mắt hỏi hắn.

- Không được sao?

- Không ạ, chỉ là em thấy nó không tự nhiên lắm.

- Không tự nhiên chỗ nào?

Tên này sao hôm nay xoắn tôi lắm thế
không biết, bình thường có thèm hỏi quá hai câu đâu. Mà tính tôi xưa nay
toàn xoắn người ta thì làm thế nào chịu đựng để người ta chơi lại mình
thế kia, \ quá vi phạm đạo đức nghề nghiệp đi mà.

- Thì em thấy đàn ông con “dzai” thường gọi cà phê thôi, chứ ai lại đi gọi món của phụ nữ bao giờ.

- Em rành về đàn ông quá nhỉ. – Hắn liếc mắt đưa thù với tôi.

- Em có rành cũng không bằng
anh – tôi ghét hắn, nghiến răng đáp, tôi rất thông minh, và quên là hắn
còn thông minh hơn tôi, câu vừa rồi của tôi có vẻ mơ hồ nhỉ – không ạ, ý
em là anh là đàn ông tất nhiên hiểu đàn ông hơn em.

- …

Từ đấy về sau, cứ mỗi lúc ở nhà tôi tự
làm yogurt cho mình, thì tiện thể làm luôn cho hắn một cốc, mà hắn cũng
không hề có ý từ chối.

- Ngon lắm, đúng không anh, em làm mà. Hô hô.

- Không phải em chỉ mua đồ có sẵn, về thêm đá cho tôi ăn à?

- Không hề, không hề nhé, em
không những thêm đá mà còn giúp anh khuấy lên cơ đấy, cho cả thìa vào.
Công việc vô cùng cực nhọc đấy nhé.

- Lại đây!

- Dạ?

Tôi nói sai gì sao? Tôi xị mặt xuống.
Tên này, sao có thể tìm ra lỗi ngữ pháp trong một câu nói hết sức thận
trọng kia của tôi thế chứ. Tôi nghi hoặc bước lại gần hắn, trên đoạn
đường ra pháp trường ấy, vẫn không quên hút vài lần yogurt lỡ có chết
yểu thì cũng không hối hận.

Vừa đến gần bàn làm việc của hắn, thì
eo tôi bị người đó ôm lại, siết chặt kéo đến trước mặt hắn. Người ngồi,
kẻ đứng thế này, có chút không tự nhiên lắm, tôi đang định giãy ra thì
hắn càng siết chặt hơn, ngửa mặt lên nhìn tôi, và truyền thánh chỉ:

- Hôn tôi.

- Dạ?

- Tôi bảo em hôn tôi.

- …

Hôm nay có lẽ vì yogurt ngon, nên tâm
trạng của tôi rất vui, tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt mình không
như ngày thường, lúc này không hiểu sao, tôi thực sự muốn hôn hắn. Tôi
cúi đầu, đưa nhẹ môi ra trước, chạm nhẹ vào môi hắn, chưa đủ lâu để dứt
ra thì hắn hôn tôi. Một nụ hôn nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng. Tôi đưa tay
vòng qua cổ hắn, cũng đáp trả lại nụ hôn của hắn, có lẽ đây là lần đầu
tiên và cũng là lần duy nhất tôi hôn hắn một cách tự nguyện.

- Yogurt rất ngon ! – hắn thản nhiên nói với tôi. Nhưng mà cái ly tôi vừa đem vào hắn ta có nếm ngụm nào đâu cơ chứ.



- Anh uống gì để em gọi cho?

- Gì cũng được.

- Cô ơi, cho chúng tôi hay ly Yogurt nhé.

Tôi giật mình quên mất là mình phải
gọi món cho hắn, thế mà lại cứ buộc miệng gọi Yogurt khi đi cà phê với
hai đứa kia vậy. Tôi thở dài, chết chắc nhưng tôi lại lười gọi lại phục
vụ.

- Em quên, em gọi món khác cho anh nhé. Em uống 2 cốc cũng được. He he. – nụ cười vô cùng khả ố của tôi vang lên.

- Em rất thích món này à?

- Dạ, vừa ngon vừa rẻ…- tới
đây thì giọng tôi nhỏ lại, tôi quên, tôi quên mình đang ngồi trước mặt
một đại gia mà đại gia này cực kì ghét tôi dùng từ “rẻ” trước mặt hắn –
vừa ngon vừa đẹp da. Em rất thích.

- Vậy để tôi uống thử, không sao.

- Đàn ông mà uống yogurt sao? – tôi ngạc nhiên mở to mắt hỏi hắn.

- Không được sao?

- Không ạ, chỉ là em thấy nó không tự nhiên lắm.

- Không tự nhiên chỗ nào?

Tên này sao hôm nay xoắn tôi lắm thế
không biết, bình thường có thèm hỏi quá hai câu đâu. Mà tính tôi xưa nay
toàn xoắn người ta thì làm thế nào chịu đựng để người ta chơi lại mình
thế kia, \ quá vi phạm đạo đức nghề nghiệp đi mà.

- Thì em thấy đàn ông con “dzai” thường gọi cà phê thôi, chứ ai lại đi gọi món của phụ nữ bao giờ.

- Em rành về đàn ông quá nhỉ. – Hắn liếc mắt đưa thù với tôi.

- Em có rành cũng không bằng
anh – tôi ghét hắn, nghiến răng đáp, tôi rất thông minh, và quên là hắn
còn thông minh hơn tôi, câu vừa rồi của tôi có vẻ mơ hồ nhỉ – không ạ, ý
em là anh là đàn ông tất nhiên hiểu đàn ông hơn em.

- …

Từ đấy về sau, cứ mỗi lúc ở nhà tôi tự
làm yogurt cho mình, thì tiện thể làm luôn cho hắn một cốc, mà hắn cũng
không hề có ý từ chối.

- Ngon lắm, đúng không anh, em làm mà. Hô hô.

- Không phải em chỉ mua đồ có sẵn, về thêm đá cho tôi ăn à?

- Không hề, không hề nhé, em
không những thêm đá mà còn giúp anh khuấy lên cơ đấy, cho cả thìa vào.
Công việc vô cùng cực nhọc đấy nhé.

- Lại đây!

- Dạ?

Tôi nói sai gì sao? Tôi xị mặt xuống.
Tên này, sao có thể tìm ra lỗi ngữ pháp trong một câu nói hết sức thận
trọng kia của tôi thế chứ. Tôi nghi hoặc bước lại gần hắn, trên đoạn
đường ra pháp trường ấy, vẫn không quên hút vài lần yogurt lỡ có chết
yểu thì cũng không hối hận.

Vừa đến gần bàn làm việc của hắn, thì
eo tôi bị người đó ôm lại, siết chặt kéo đến trước mặt hắn. Người ngồi,
kẻ đứng thế này, có chút không tự nhiên lắm, tôi đang định giãy ra thì
hắn càng siết chặt hơn, ngửa mặt lên nhìn tôi, và truyền thánh chỉ:

- Hôn tôi.

- Dạ?

- Tôi bảo em hôn tôi.

- …

Hôm nay có lẽ vì yogurt ngon, nên tâm
trạng của tôi rất vui, tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt mình không
như ngày thường, lúc này không hiểu sao, tôi thực sự muốn hôn hắn. Tôi
cúi đầu, đưa nhẹ môi ra trước, chạm nhẹ vào môi hắn, chưa đủ lâu để dứt
ra thì hắn hôn tôi. Một nụ hôn nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng. Tôi đưa tay
vòng qua cổ hắn, cũng đáp trả lại nụ hôn của hắn, có lẽ đây là lần đầu
tiên và cũng là lần duy nhất tôi hôn hắn một cách tự nguyện.

- Yogurt rất ngon ! – hắn thản nhiên nói với tôi. Nhưng mà cái ly tôi vừa đem vào hắn ta có nếm ngụm nào đâu cơ chứ.
Về Đầu Trang Go down
knit_naod
Thành viên mới
Thành viên mới
knit_naod

Kỷ Niệm Vui Kỷ Niệm Vui : viết truyện
Giới tính Giới tính : Nữ
Zodiac Zodiac : Scorpio

Cung Hoàng Đạo Cung Hoàng Đạo : Monkey

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 6
Điểm hiện có. Điểm hiện có. : 8
Số người thích/Like Số người thích/Like : 0
Sinh Nhật. Sinh Nhật. : 28/10/1992
Ngày tham gia Ngày tham gia : 17/12/2012
Tuổi Đời Tuổi Đời : 31
Đến từ Đến từ : Việt Nam
Trình Độ Học Vấn Trình Độ Học Vấn : Đại Học
Hài Ước Hài Ước : rất hài hư

Châm Ngôn Sống Châm Ngôn Sống : đừng bao giờ làm điều gì để hối hận.

Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitimeFri Dec 28, 2012 10:19 pm

CHƯƠNG 5: CÙNG ĐI SIÊU THỊ

- Cô biết tên tôi rồi đúng không, tôi là Lâm, cô tên là gì? Cô sống ở miền trung à?

Một giọng nói vang lên đánh thức tôi
trở về với hiện tại. Nếu không phải đã biết anh ta là Lâm thì có lẽ tôi
đã nhầm với một ai đó. Giọng nói giống hệt hắn ta.

- Anh cứ gọi tôi là Cenci –
tôi cực kì thích tên tiếng anh của mình, Cenci, Sand Sea, cát và biển,
cũng là cái tên mà Quỳnh và Lan thường gọi tôi khi chúng tôi du lịch ở
nước ngoài.

- Tên rất hay cũng rất ý nghĩa! – tuy là anh ta nói không lớn nhưng tôi lại nghe rất rõ.

- Anh biết ý nghĩa của nó? –
trong giọng nói mình, tôi nghe được vẻ hốt hoảng. Chỉ trừ Quỳnh và Lan
thì chỉ có hắn mới biết được ý nghĩ của tên tiếng Anh của tôi, ngay
chính Quân còn không biết.

- À, không. Tôi chỉ cảm thấy vậy, hình như là có một ý nghĩa nào đó, cô mới chọn tên đó cho mình đúng không?.

- Vâng ! – tôi thở phào.

- Cô sao vậy?

- Không có gì. Chỉ là không mấy ai thấy tên tôi ý nghĩa lắm.

- Còn tên Việt Nam…

- Anh có thể gọi tôi là Cenci – biết là không lịch sự lắm, nhưng tôi vẫn ngắt lời hắn nhưng bằng tiếng Anh.

- Cenci, cô đi du lịch à? Hay định cư bên đây? À không phải định cư nhỉ, định cư sao ở khách sạn được?

- Tôi du lịch. – tôi lại trả lời bằng tiếng Việt.

Một cốc cacao nóng được mang lên, tôi
chậm rãi ngồi thưởng thức, vừa uống vừa ngắm biển. Cát và biển, cát và
biển … đang nghĩ đến đó thì tôi lại nghe tiếng của người ngồi đối diện.

- Cô dùng xong chưa? Cô có cùng về khách sạn không?

- Tôi muốn đi đây chút việc. –tôi chẳng muốn ở cùng anh ta thêm nữa.

- Cô đi đâu? – trông vẻ mặt
hốt hoảng của anh ta tôi cảm thấy buồn cười, cứ như là anh ta sợ tôi một
lần nữa “ngâm” mình dưới biển vậy.

- Tôi đi siêu thị, muốn mua vài món ăn vặt.

- Tôi đi cùng cô. – anh ta đáp câu tốc độ còn nhanh hơn tôi dứt câu.

- Yên tâm, anh cứ về chăm sóc
vợ mình, tôi không xuống biển lần nữa đâu. Tôi đi đây. Cảm ơn anh về
cốc cacao, có dịp tôi sẽ mời lại anh.

- Tôi muốn đi siêu thị, mua một ít đồ cho vợ mình. Nhưng tôi không biết đường ở đây.

- …

- Chỉ cần cô chỉ đường, lần sau tôi sẽ tự nhớ và tự đi .

- Đi thôi. –tôi cũng chẳng nỡ từ chối dù không muốn, nhưng anh ta có vẻ rất quan tâm vợ mình.

Mặc dù, tôi đúng là không giỏi ở khâu
nhớ đường nhưng tôi IQ cũng không đến nỗi thấp, lại còn ở đây cả bốn
tháng thì cũng thể quên mất con đường Carlisle mà mình thường xuyên đi
này. Bốn tháng ở đây, ngoài đường đi dọc xuống biển thì tôi chỉ đi đến
siêu thị để sắm vài vật dụng cần thiết cho bản thân. Ngay cả áo quần tôi
cũng mua ở đây nữa. Siêu thị này gần, nên bình thường tôi cũng không
muốn đi taxi, tiết kiệm những khoản vặt này thì tôi có thể trốn ở đây
vài tháng, vừa tiết kiệm lại vừa như tập thể dục.

Vì ngại đi bộ với anh ta nên tôi đành
phải chọn một chiếc taxi để đi đến Coles Supermarket. Thực ra thì Coles
rất gần, chỉ cần đến ngã tư đường Carlisle rẻ phải sang Barkly là đến
nơi. Chúng tôi cùng nhau bước vào Coles. Tôi thường đến siêu thị chỉ với
lí do đơn giản là nó gần và tôi lười.

Tôi không hiểu anh này, lấy sức ở đâu
ra mà nói nhiều đến vậy. Suốt trên đường đi, anh ta cứ luyến thoắng, mồm
không bao giờ khép được, nào là khen thành phố đẹp, nào là khen những
tòa nhà đẹp, khen con người ở đây thân thiện … nhưng tôi chẳng có hơi
sức nào để đáp lại anh ta. May mà chỉ đi cùng anh ta hai con phố, nếu đi
xa hơn thì …lần sau sẽ không đi cùng anh này nữa.

Hôm nay siêu thị này vừa mở thêm một
quầy bán đồng hồ nam cao cấp Rolex. Quầy trang trí rất đẹp mắt, mọi
người vào xem cũng rất đông. Lại thấy những cặp tình nhân, cùng nhau
xem, cùng nhau thử. Tôi đi gần lại, ghé mặt mình vào tủ gương. Ngay từ
xa tôi đã để ý chiếc đồng hồ, mặt màu xanh ngọc, dây bằng bạc, tuy đơn
giản nhưng rất đẹp và rất tinh xảo. Tôi rất thích đồng hồ nam cao cấp và
khi bé tôi đã nói với bạn bè mình rằng:

- Sau này nếu có thể thì món
quà đầu tiên tớ tặng cho người mình yêu là một chiếc đồng hồ xịn đấy,
bằng tiền của tớ đấy nhé. Tớ không hiểu sao, tớ rất thích đồng hồ nam,
mà đàn ông thì ai cũng thích đồng hồ cả rồi. Sau này các cậu thấy tớ
tặng ai đồng hồ thì tự hiểu đi nhé. Hô hô.

- Sau này cậu giàu thế á,
giàu thế thì suốt ngày bảo chúng tớ là phải kiếm chồng giàu làm gì? Haha
– đứa bạn khốn Quỳnh vừa dứt lời, thì mụ Lan ngay lập tức cười ha hả
lên.

- Ta hận các người. Xí. Cái
đồng hồ có nhiêu tiền đâu, tớ mua được một cái thì chồng tớ mở luôn được
một tiệm, đợi đấy. Xí.

Tôi nhớ mình cũng đã từng rất tiết
kiệm, tiết kiệm từng đồng một với ý định mua tặng Quân một chiếc đồng
hồ, khi chúng tôi mới yêu nhau. Nhưng mãi đến hôm sinh nhật anh thì tôi
vẫn không đủ tiền để tặng anh một chiếc. Thay vào chiếc đồng hồ, tôi
tặng anh một chiếc áo sơ mi hàng hiệu, và anh cũng rất thích. Thấy khuôn
mặt anh hạnh phúc cỡ nào khi nhận được quà của tôi, tôi dặn lòng mình,
năm sau phải mua cho anh một chiếc đồng hồ mắc tiền hơn chiếc năm nay mà
tôi định mua. Mà đời nào ai biết được năm sau tôi đã không còn ở bên
anh.

- Cô thích à? Nhưng là đồng hồ nam cơ mà, cô tính tặng cho ai à?

Tôi không nhìn anh ta, vẫn chăm chú ngắm nghía chiếc đồng hồ rất đẹp kia, thầm trả lời cho bản thân mình.

- Tặng cho người tôi yêu nhất – “nhưng không thể, có lẽ tôi đã không thể gặp anh nữa rồi” nhẹ nhàng nói với lòng.

Nói xong tôi ngước lên nhìn anh ta. Thấy mặt anh ta có chút không tự nhiên, tôi liền hỏi :

- Anh sao vậy? Anh cũng thích cái này à? Nếu anh muốn thì tôi chọn chiếc khác.

- Cô có người yêu rồi à?- anh ta hỏi một cách lí nhí đến khó chịu.

- Sao? Trông tôi không như kẻ
có người yêu à. Có rồi, tôi rất yêu người đó. Tôi cũng già thế này rồi
cơ mà. Tôi cũng đã gần như là có chồng … – tôi nói nhỏ nhất có thể để
nhắc nhở bản thân mình.

- Sao cơ? Cô đã có …

- Vâng tôi có người yêu! . –
tôi đáp anh ta một cách nhanh nhất có thể, tôi không muốn ai nhắc đến
chữ chồng kia. Không, tôi không hề có chồng.

- Cô rất yêu người đó sao?

- Yêu, yêu đến chết đi sống
lại. – lần này, tôi trả lời người này một cách rất tự nhiên, giống như
những người bạn lâu năm, không khó chịu, không dè chừng. Nếu đổi lại là
người khác có lẽ tôi đã không lên tiếng.

- …

- Anh muốn lấy chiếc này không? Nếu không, tôi lấy.

- Không, cô cứ lấy. Tôi có một chiếc vợ tôi tặng rồi. Cô cứ mua đi.

- ồ, sao tôi không thấy anh mang nhỉ? Vợ của anh chắc hẳn là rất yêu anh nên mới mua đồng hồ tặng anh đấy.

- Tôi cũng không biết.

Tôi không biết câu trả lời của anh ta
là đáp án cho thắc mắc nào của tôi, có lẽ là anh ta không biết để đồng
hồ vợ anh ta tặng ở đâu. Tôi cũng không tiện hỏi nữa nên rút ví và lấy
thẻ đỏ ra. Suy nghĩ một hồi, tôi bỏ lại chiếc thẻ đỏ, và rút ra một
chiếc màu vàng. Thẻ này là của tôi. Tôi mua làm gì nhỉ? Tôi không biết,
tôi chỉ biết là tôi rất thích nó và nếu người kia mang chắc cũng sẽ rất
đẹp.

Thở dài, lại nữa rồi, tôi lắc đầu. Có
lẽ hôm nay gặp được một người giống hắn đến từng chi tiết thế nên hôm
nay tôi mới vô tình nghĩ đến hắn nhiều như thế. Bốn tháng nay, đó là
điều cấm kị, và đó là người duy nhất không được nhớ đến. Thôi thì hôm
nay cho phép bản thân buông thả một lần vậy. Tôi quay lại hỏi người bên
cạnh, nãy giờ trông anh ta cứ thất thần ra thế, chắc đang bận suy nghĩ
là đã để chiếc đồng hồ vợ tặng ở đâu rồi.

- Anh muốn mua gì cho vợ?

- Yogurt nguyên chất.

- À, đằng kia.

- Cô không thích uống yogurt à?

- Không.

- Vì sao?

- Thích là thích, mà không
thì là không. Tôi không thể nào lí giải được – hình như hôm nay tôi tỏ
ra quá thân thiết với tên này hay sao mà tôi có cảm giác anh ta ngày
càng muốn hỏi nhiều.

- Cô còn hận người đó không?

- Người nào? – tôi giật mình,
tôi biết người này hỏi ai nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên là anh ta nhớ
đến vậy và dường như không liên quan đến anh ta.

- Người khi sáng cô bảo giống hệt tôi. – anh ta không nhìn tôi vẫn nhìn vào quầy hàng.

- Anh hỏi để làm gì?

- À không, tôi chỉ tò mò thôi.

- Tôi không biết.

Có lẽ vì anh ta đã hỏi đúng vào một
chuyện mà tôi đã giấu bấy lâu nay, một vấn đề mà tôi chưa bao giờ dám
đối mặt, một câu hỏi được đặt ra bốn tháng nay là “ tôi còn hận hắn
không?” nên tôi không thể nào tỏ ra bình thường với anh ta được. Anh ta
chỉ là một người dưng, một người tôi mới quen, thế mà hôm nay đã chạm
vào tất cả vết thương mà tôi cứ ngỡ là đã được điều trị trong bốn tháng
vừa rồi. Và rồi tôi phát hiện rằng, chẳng có vết nào lành lặn cả, chỉ là
tôi tự dối lừa bản thân mình.

Tất cả về người đàn ông kia, về những kí ức đau khổ của tôi, về cả vấn đề tôi có hận hắn hay không.

Chúng tôi cứ im lặng như thế cho đến
khi về Cosmopolitan. Thì ra phòng của anh ta cùng dãy phòng với tôi. Đến
phòng anh ta, thì tôi thấy cô vợ anh ta mở cửa phòng ra đón. Cô ấy chạy
vù ra và ôm chặt lấy chồng mình. Trông hai người thật hạnh phúc. Tôi
nghĩ, nếu mà hắn ta được một phần dịu dàng của anh này, có lẽ bây giờ
chúng tôi đã không thế này. Tự cười cho những suy nghĩ mình, tôi đi vào
phòng.

Phòng khách sạn ở đây được trang hoàng
rất đẹp. Tôi rất thích, tôi chọn căn phòng có ban công ngắm biển. Nhìn
lại những thứ mình mua khi nãy ở siêu thị tôi mới nhớ ra là mình có mua
một chiếc đồng hồ. Tôi bất giác rùng mình. Tôi mua đồng hồ này cho ai cơ
chứ? Sao không xài tiền của hắn mà lại mua bằng tiền của mình cơ chứ.
Tim tôi đã chết, lòng tôi đã lặng, thì ai là người mà tôi yêu nhất để
tôi tặng. Tôi đem nó ngắm ra một lần nữa. Rất đẹp, tôi công nhận chiếc
đồng hồ này rất đẹp, vì nó mà tôi đã mất một nửa số tiền trong thẻ của
mình, một nửa số tiền tôi đã dành dụm trong 3 năm, số tiền tôi tự làm để
có tiền, không phải là tiền của hắn. Tôi thở dài rồi vén màn lên, đi ra
đứng trước ban công hóng gió.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Tha cho em, có được không? Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tha cho em, có được không?   Tha cho em, có được không? Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Tha cho em, có được không?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Yêu Truyện. :: Truyện Tự Sáng Tác.-
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of on your social bookmarking website
Top posters
amina_dung (1180)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
Admin (1083)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
ngoc_nhi (1040)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
quangpro9xxxvn (519)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
xuyenchi (424)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
cuncon_cute947 (189)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
ckip_sieuquay (156)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
thạch anh (113)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
copesieuway_tp (84)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
phiden_catxtoro (45)
Tha cho em, có được không? Vote_lcap1Tha cho em, có được không? Voting_bar1Tha cho em, có được không? Vote_rcap1 
Bài mới Trang chủ
Vuonyeuvn.com © 2012-20113, The best love letter
Được tổ chức bởi Forumotion Powered by PHPbb2
Điều Hành Bởi Cái Hữu Thanh và BQT.