Em vẫn nghĩ ngần ấy thời gian làm bạn, em đã hiểu hết anh và anh cũng vậy. Nhưng không hình như em đã sai khi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Rồi một ngày nước mắt em rơi trên chính bờ vai đã từng hứa sẽ ở bên em suốt đời. Em nghĩ anh sẽ mãi mãi và không bao giờ làm em tổn thương. Nhưng không hình như em đã sai vì tình yêu không bao giờ là vĩnh cửu.
Rồi một ngày em chìm trong cơn say, em thấy mọi thứ như dừng lại trước mặt em và anh, duy chỉ có anh là vượt qua mắt em và không ngoảnh lại.
Rồi một ngày em chạy theo anh, chạy theo để gìn giữ cái gọi là "hạnh phúc". Anh đã phủi tay em và không buồn giữ lại. Em thấy mình hụt hẫng, mất niềm tin.
Rồi một ngày em thấy niềm tin trong em bị sụp đổ, em vội quơ tay lau nhanh giọt nước mắt còn vươn trên má và thầm nhủ lòng, em sẽ mạnh mẽ thôi mà.
Không ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày em thấy sức chịu đựng của mình đã hết, em không thấy buồn như lúc trước, em thấy bình thường trước lời giải thích hết sức "bình thường" của anh. Nắm chặt đôi bàn tay, em tự nói rồi em sẽ vượt qua.
Rồi một ngày em thấy nếu để anh ra đi trong lúc này, tuy là hơi muộn nhưng nó không quá muộn màng đối với em và anh. Để anh đi và mình vẫn mãi là bạn.
"Rồi một ngày" cũng đã đến, em thấy thương cho bản thân em, em lao đao trong chính tình yêu mà em cho là mãi mãi, em sợ làm anh buồn, sợ anh giận, phải chăng em nên sống cho bản thân mình nhiều hơn chút nữa, hãy để bản năng mình trỗi dậy đừng vì một ai mà phải hi sinh. Bởi sau sự hi sinh đó thì người phải khóc và tiếc nuối cũng chính là em.
Giá như một lần anh nghe em nói lên những gì em uất ức, giá như một lần anh cho em sống đúng bản chất con người em nhưng sao anh không làm được.
Qua hôm nay, em sẽ sống đúng với con người mình, sẽ im lặng và thờ ơ, chỉ mong một lúc nào đó anh chợt nhận ra, không ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh.