Nó giật mình tỉnh giấc, nhìn ra cửa sổ, những tia nắng yếu ớt cuối ngày sắp tàn, vớ vội cái đồng hồ, đã là 5h chiều, hoàng hôn sắp đến rồi còn gì.
Sau bao ngày thức trắng hôm nay nó cũng có được một giấc ngủ dài, nhưng là giấc ngủ trong sự mệt mỏi, buồn chán và thất vọng về mối tình đầu hơn 2 năm gìn giữ. Hoàng hôn, nghĩa là đêm sẽ đến, nó lại phải đối mặt với nỗi buồn, nỗi cô đơn và quan trọng nhất là đối mặt với chính mình.
Nó đã 24 tuổi đầu, không quá già nhưng cũng không phải là con nít nữa. Vì lời hứa với ba mẹ sẽ tốt nghiệp Đại học trước khi nghĩ đến chuyện tình cảm, 24 tuổi nó mới có mối tình đầu tiên trong đời, tuổi của nó không còn là tuổi mộng mơ, khờ dại để có mối tình như tình yêu thời áo trắng-buồn vui, giận hờn nhưng nhanh chóng quên đi bởi những trái cóc, trái ổi- thật đáng yêu và trong sáng biết bao, nó sống thực tế và tin vào những điều không mờ nhạt, nhưng nó tin vào tình yêu không màu ấy, bởi lẽ, con người dù bản lĩnh và tài năng đến đâu khi yêu đều trở nên ngu ngốc, thật thế!
Và anh-người nó quen trong một tiệm cầm đồ năm cuối của thời sinh viên, cũng là vào cuối tháng, lúc những đồng tiền cuối cùng trong túi hết sạch thì nơi cuối cùng lũ sinh viên chúng nó đến là nơi này, dù quen anh trong lúc mọi thứ đều gắn với chữ “cuối cùng” nhưng tình yêu ấy với nó lại là tình đầu, khó ai mà tin được, nó chợt bật cười.
Anh hơn nó một tuổi nhưng vì học Y nên lâu hơn kinh tế tụi nó, kỉ niệm giữa nó và anh không lãng mạn, không có nhiều vẻ hào hoa như bao người, đó chỉ là những lần lê lết các quán cóc ven đường, là lúc đội mưa chạy về khu trọ khi cả ai là mèo lười, là những lần anh hát bài “bé bé bồng bông” cho nó nghe vì anh hát chỉ mỗi bài đó là có thể nghe tạm được. Nó yêu tất cả những thứ gắn liền với anh, nơi có bóng dáng và nụ cười anh ở đấy, nó yêu anh bằng tình yêu chân thành và sâu sắc nhất, nhưng cuộc đời là một trò chơi tuần hoàn để đùa cợt con người.
Níu kéo làm gì khi người ta không hề xứng với tình yêu của mình (Ảnh minh họa)Tốt nghiệp Đại học, nó vào làm cho một công ty nước ngoài, dần dần cuốn vào dòng xoáy công việc, nó ít đến thăm anh, còn anh, bấy giờ cũng là sinh viên năm cuối, anh cũng bận như nó. Tình cảm nó dành cho anh thì vẫn vẹn nguyên như ngày đầu dù đã lâu không gặp mặt, nhưng anh thì khác, anh chia tay nó để đến với người có ba làm giám đốc bệnh viện ở quận 1, tương lai anh sẽ sáng sủa và bằng phẳng đến nhường nào. Anh nói chia tay vào một ngày cuối hạ, một ngày đẹp trời và đẹp cho buổi chia tay nữa, nó ừ rành rọt và vội bước đi, chỉ lúc đó, nó mong sao những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn đổ xuống để nó có thể khóc, khóc vì tình yêu tan vỡ, vì sự cả tin vào vẻ bên ngoài của anh. Không ngờ anh cũng như bao người chạy theo một người không tình yêu vì chỗ dựa để tiến triển sự nghiệp… nhưng không, nắng vẫn vàng ươm tí tách hai bên đường, và dòng người vẫn ngược xuôi.
Nó suy sụp hẳn và không còn muốn tin vào điều gì nữa, nhưng may mắn thay, đúng lúc đó, tính kiêu ngạo của nó lại ùa về làm nó thức tỉnh. Nó tự hỏi ai đã sai? Tại sao trong lúc người ta đang vui vẻ và hạnh phúc mình lại phải khóc, không đáng. Khóc thì được gì, hay là để người ta thương hại mà quay về, không cần. Níu kéo làm gì khi người ta không hề xứng với tình yêu của mình, ngu ngốc. Chạy vội vào phòng làm vệ sinh và thay đồ, nó phóng xe hòa vào dòng người, nó biết nó sẽ mất rất lâu để quên tất cả, sẽ mất rất nhiều thời gian để làm lành viết thương trong lòng nó, nhưng không phải là không thể, nó sẽ quên vì chúng không xứng đáng đọng lại trong đầu nó. Bây giờ nó cảm nhận được lại cảm giác yêu đời, và hình như, trên môi những người xa lạ trên đường, ai cũng đang mỉm cười với nó, và nắng, vẫn không ngừng thả trên vai nghe âm ấm và lấp lánh trong mắt nó.
Bên kia đường, những hàng me đang rì rào trong gió.