Đã trãi 15 năm con sống cùng ba, con không bik là nên vui hay buồn trong 15 năm qua, ba à…phải nói rằng con cám ơn ba đã cho đc sống và làm người, ba đã cho con trào đời trong niềm yêu thương của gia đình và con hạnh phúc vì điều đó..
Người đã cho con 1 mái ấm gia đình mà bao người mong ước, cho con trở thành 1 cô công chúa thật cao sang , ba luôn yêu thương con cho con những gì tốt nhất…và con cám ơn ba vì điều đó..
Thời gian trôi qua nhanh quá phải không ba 17 tuôi rồi, 15 năm trước con sống yên vui bên ba là 1 cơn gió nhẹ qua thoảng trong con có phải không ba…
Khi con tưởng nhớ kí ức về ba con luôn hãnh diện vì ba luôn yêu con, phải nói con là đứa con gái dám cãi lời ba, dám phê bình trỉ trích ba, dám lớn tiếng với ba và dám làm những gì mình muốn…cũng không bik tại sao những lời con nói ba đều lắng nghe và nghe theo con, phải nói con là người ba không la mắng quát tháo bao giờ…tất cả anh chị em trong nhà ai cũng nhường con vài phần…
Hình như con đã quen sống trong cảnh như vậy, đã quen đc nuông chiều, đã quen đc yêu thương để giờ đây khi con phải tự lập thì dường như đối với con rất khó khăn…
Con thiếu thốn đủ thứ cả về tâm hồn lẫn vật chất…
Mà người đã đẩy con vào đường cùng lạ không ai khác là người con yêu nhất, tin nhất, đó là ba..
Tại sao lại là ba chứ tại sao không ai khác lại là ba…
15 năm cho tiếng gọi ba nó như ăn sâu vào sớ thịt của con, chưa bao giờ con thấy ba khóc nhưng ngày hôm đó khi nói chuyện cùng con ba đã khóc…con thấy trong mắt ba là tình yêu thương và con vui khi ba còn thương con…nhưng….
Chuyện gì cũng có cái giá của nó từ 1 con thiên nga bỗng chốc biến thành con cóc ghẻ đc 1 người làm đề tài bàn tán…
Ba của 15 năm trước ơi ba vui không…
Ba bỏ gia đình mà ba cố gắng xây dựng để theo 1 niềm vui mới…
Hài chưa nực cười chưa…
Vậy là con mất ba rồi, đã bao lâu rồi ba không gọi đt hỏi thăm con, ba bik số con mà sao ba không gọi…
Đáng cười chưa, mày thật tội nghiệp đó…mày đáng thương mà…giờ bên mày con ai đâu, lúc trước giàu sang bạn bè vây quanh, giờ nghèo khó bạn bè mày đâu rồi…đi hết rồi…mày thấy gì chưa tin người nữa đi…
Ba thấy không con tội không ba cũng ỏ con, bạn bè cũng bò con giờ đây bên con không có 1 người bạn thân…
Con cô đơn lắm ba à…
Tại sao lại bắt con phải đối diện với hoàn cảnh này chứ, ra đường bao người xúm hỏi về ba và người đó về con và anh chị con…
Ba à ba vui thì ba đừng làm khổ người khác…
Chị con bên nước ngoài ba cũng gọi điện sang quậy là sao chứ, chị ấy du học rồi về làng mọi người sẽ nhìn 1 người thành đạt như chị ấy bằng ánh mắt gì đây…
Con không nghĩ con có can đảm viết ra nhưng lời này cho bao người xem, nhưng nó ẩn dấu và hàn ngàn người trên đất định quán này bik rồi thì con ko ngại để cho cả thế giới bik con là đứa bị ba bỏ rơi…
Lần cuối con muốn nói tới ba: hãy để con yên…