Những ngày trời se lạnh, em
bỗng dưng muốn viết một điều gì đó, để anh đọc sau giờ tan tầm, để anh
ngồi nhâm nhi những khi uống cà phê buổi sáng, và để anh nhắm mắt một
chút, nghĩ về em những khi ngồi vào bàn làm việc.
Người ta vẫn luôn đong đếm tình yêu bằng độ
dài của thời gian, có người yêu nhau vài tuần, hiểu nhau hơn yêu nhau
vài tháng và... chịu đựng nhau tốt, yêu nhau cả năm, thậm chí một đời.
Tháng ngày mình quen nhau chưa đủ dài để khoe khoang so bì với người
khác, còn em chẳng dám đếm, sợ mình buồn. Nhưng, nếu tính trên một chuẩn
mực khác, với một thước đo khác, rõ ràng chúng mình đã bên nhau lâu lắm
rồi anh nhỉ. Ấy là khi em ước lượng tình mình bằng số kỉ niệm vui buồn
chúng ta có với nhau.
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Em chẳng thể nhớ nổi số lần em đã trẻ con, hờn
dỗi anh vì những chuyện vu vơ. Anh nhắn tin trả lời chậm, em dỗi. Anh
qua đón em muộn, để em chờ vài phút, em dỗi. Anh cười chê truyện cười em
kể nhạt, em dỗi... Tất cả những lần như thế, anh đều kiên nhẫn dỗ dành
em, nhưng em vẫn cố tình làm kiêu, khiến anh buồn. Nhiều khi, em thương
anh biết mấy, song ý thức tự cao của một đứa con gái được nuông chiều từ
nhỏ khiến em không thể cười xòa mà bỏ qua. Còn anh, những ngày như thế,
vẫn luôn kiên trì đến lạ lùng trước sự bướng bỉnh của em.
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Em chẳng thể nhớ nổi mình đã buồn bã, chán
nản, tuyệt vọng như thế nào khi biết tin người yêu cũ có người mới. Rằng
lý do muốn tập trung vào việc học thực ra chỉ là cái cớ cho một sự phản
bội đã được toan tính kĩ lưỡng. Em thấy mình rơi vào hố sâu tuyệt vọng,
cảm giác bị lừa dối khiến em ngộp thở. Và điều duy nhất em làm khi ấy,
không khóc, không buồn, mà là tức giận với anh, trả lời hời hợt trước
tất cả sự quan tâm anh mang đến. Dường như anh biết chuyện. Anh nói vài
câu ngắn gọn, và để em tự do với nỗi buồn của mình. Nhiều người sẽ nghĩ
rằng anh vô tâm, nhưng em biết anh hiểu em hơn nhiều cái thước đo thời
gian vẫn nói, rằng em đủ mạnh mẽ để tự cân bằng mọi thứ những khi chuếnh
choáng. Việc ai động vào em trong khoảng thời gian đó chỉ khiến mọi
chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Anh đã luôn bên em trong những tháng
ngày khó khăn và đơn độc như thế.
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Em chẳng thể nhớ được mình đã bao lần nổi
hứng bất tử đòi anh mua cho cái này, đưa đi chỗ kia. Càng không thể nhớ
được bao lần anh vội vàng rời khỏi công việc để tới đón em, nơm nớp lo
em giận, bối rối ngượng ngập khi nhìn thấy gương mặt phụng phịu của em.
Anh vẫn luôn lo lắng những khi lên mạng không thấy em buzz, đã ngốc
nghếch tự tạo cho mình thói quen chúc em ngày mới tốt lành vào mỗi sớm
mai. Thói quen thì dễ thành nhưng khó bỏ. Đặc biệt là thói quen yêu
thương và được yêu thương. Anh vờ như không biết, cứ lặng lẽ quan tâm
em...
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Em luôn thích thú khi trò chuyện
cùng anh, để được thấy mình hồn nhiên vô cùng trong mớ câu chuyện không
đầu không cuối, để thấy anh cười vang chê em nhỏ dại, để được anh vỗ về
an ủi những khi làm sai chuyện gì đó, và để anh vụng về buông một câu
khen hứng khởi khi em làm tốt phần việc được giao. Em vẫn thích nhìn
thấy gương mặt anh lo lắng và bực bội khi em đồng ý đi chơi với một cậu
bạn chưa từng gặp gỡ. Em vẫn nhớ vô cùng khoảnh khắc anh vội vàng phóng
xe đến, chỉ để đưa em về, vì trời đã quá muộn còn cậu bạn kia thì vẫn vô
tâm vui cười cùng bạn bè. Anh mắng em nhiều lắm, rằng em ngốc nghếch,
rằng em chẳng biết nghĩ suy... Em ngồi sau lưng anh, hiểu rõ cả những
điều anh không nói.
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Em không dám gọi những cảm xúc mà mình đang
có là tình yêu. Bởi nó mơ hồ và khó đoán, và bởi chính bản thân em đôi
lúc cũng không thể hiểu rõ chính mình. Nhưng em biết mình sẽ hạnh phúc
bên anh. Sẽ chẳng có một lời tỏ tình nào đâu anh nhỉ. Vì chúng minh đâu
phải người yêu, chúng mình chỉ đi bên nhau, bên nhau như thế!
Em đã xem xong bộ phim 500 days of summer anh
vẫn thích. Em vô tư thắc mắc rồi tình mình cũng sẽ như thế phải không
anh? Sẽ không là một câu chuyện tình, chỉ đơn giản là một câu chuyện về
tình yêu. Sẽ không ràng buộc người kia vào một danh phận nào đó, vào mối
quan hệ nào đó với những lời hẹn ước không chắc có thể thực hiện. Sẽ
chỉ trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc, từng giây phút yêu thương
tràn ngập tâm hồn mình. Sẽ chỉ biết tới tiếng cười, giản đơn mà vô cùng
đáng quý. Để ta không nài nỉ những điều xa vời, để ta biết trân trọng
những gì mình đang có.
Dù chúng ta chẳng phải người yêu... Thì em vẫn muốn viết tặng anh vài dòng vu vơ,
để nó quyện cùng những tia nắng hanh hao mỗi buổi sáng theo chân anh
tới trường hay tới chỗ làm thêm. Em sẽ gìn giữ tình cảm của mình, nuôi
lớn nó từ những mong manh mơ hồ, từ những hoang hoải của nỗi đau cũ, từ
những cố gắng yêu thương từ cả hai đứa mình. Và em chờ đợi tới ngày tim
mình đủ dũng cảm để vang lên những câu hát rất nhẹ...
Dù chúng ta chẳng phải người yêu...
…thì em vẫn muốn viết những dòng như thế. Chỉ là em nhớ anh thôi.