Đêm qua, em mơ về ngôi nhà với vườn cây và những khúc nhạc dịu êm, em cảm nhận, hoà hợp và sống với khu vườn quá khứ. Thật là vui phải không anh, chỉ tiếc đó không phải là anh mà là hình ảnh của em đã gửi gắm bao nỗi vu vơ tuổi bé. Anh sẽ như thế phải không, hài hước, vui nhộn, tâm lý, biết quan tâm... và cũng rất biết bất cần, cái kiểu kiêu kiêu của một anh chàng nhỏ bé. Và nữa sự mạnh mẽ, dựa dẫm vào anh sao em nhỏ bé vô cùng.
Còn anh đấy, sao anh chưa xuất hiện, em đang
chờ anh tới, không phải chỉ là trong mơ. Hôm trước nữa, em lại gặp anh, nhanh nhẹn, và năng động, dịu dàng và tinh tế, lãng tử và cũng đáng sợ lắm. Đôi khi, em sợ anh nhiều hơn em tưởng mất rồi.
Em tạm biệt anh trong giấc mơ, bằng cái tin nhắn bâng quơ mà chẳng bao giờ anh có thể biết được rằng của em!
Anh chia tay em bằng một tin nhắn, bằng một cuộc gặp ngọt ngào. Em lại ngây thơ rồi, anh hổ báo và âm mưu lắm, chứ đâu chỉ là cái vẻ nhẹ nhàng của buổi đầu gặp mặt. Bạn ý là gì nhỉ, là bạn tốt của em, và anh là gì nhỉ, là người yêu của bạn. Còn em là gì nhỉ, là một người chen ngang, là một kẻ xấu, hay là người giúp anh hiểu vì sao, anh chưa hạnh phúc với
người yêu của mình. Và cũng thật lạ, rời xa anh mà em đâu có buồn, đâu có oán trách, có chăng trong lòng em là một sự mất mát, mất cái không thuộc về mình, mãi không là của mình.
Giờ em mới đủ dũng cảm để hé mở cánh cửa trái tim mình (Ảnh minh họa) Em đã không nghĩ tới sai lầm hay là vội vã, không cảm thấy hối tiếc hay là chạnh lòng, em chỉ thấy mình đang lớn lên trong cảm xúc, và lớn lên trong suy nghĩ của chính mình anh à.
4 năm rồi anh nhỉ, giờ em mới đủ dũng cảm để nói chuyện với anh như một người bạn. Giờ em mới đủ dũng cảm để hé mở cánh cửa trái tim mình, để tìm cho mình một người em yêu và
yêu em hơn thế.
Hôm ấy, em gặp anh, một người lạ mà quen, em có thể hát sau anh, nhìn ngó mọi thứ một cách vô tư hơn chính bản thân mình, nhưng có lẽ em đã đánh mất cơ hội ấy, để kéo anh về bên em. Em chỉ biết một mình hỏi han về anh, mà không thể vẽ ra con đường vào cho anh. Có lẽ là anh phải tự làm thôi anh ạ! Em chờ anh đấy, và cũng rất muốn hỏi, anh có muốn vào không… em sẽ không thắc mắc vớ vẩn như vậy nữa, vì không thể ép buộc ai làm những điều họ chưa nghĩ tới.
Em lại chờ anh, à, không phải, em chờ một nửa của em chứ, là anh hay là ai em cũng không bận tâm nữa, vì cuộc sống còn nhiều điều thú vị, em đang xây đời mình, bắt đầu thôi anh nhé!