ngoc_nhi Thành viên VIP
Kỷ Niệm Vui : ♥♠•◘○☺♥♥ Giới tính : Zodiac :
Cung Hoàng Đạo :
Tổng số bài gửi : 1040 Điểm hiện có. : 15179 Số người thích/Like : 15 Sinh Nhật. : 26/04/1995 Ngày tham gia : 25/05/2012 Tuổi Đời : 29 Đến từ : Đồng Nai Trình Độ Học Vấn : THPT Hài Ước : BT
Châm Ngôn Sống : CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÚC NÀO CŨNG CÓ MÀU HỒNG MUỐN THẤY CẦU VỒNG PHẢI BIẾT CHẤP NHẬN NHỮNG CƠN MƯA
| Tiêu đề: vì hèn nhát mà em mất anh... Tue May 29, 2012 10:15 am | |
| Trong cuộc đời tôi điều mà tôi thấy hối tiếc nhất là tôi không dám đồi diện với sự thât, tôi luôn trốn chạy với tình cảm của mình, tôi luôn cho rằng cái gì là của mình sẽ là của mình vì thế tôi không đấu tranh cho tình yêu của riêng mình… Thật là đáng trách đúng không,… Trước kia tôi là sinh viên đại học năm nhất, khi mới bước vào mọi thứ đối với tôi tất cả dường như là xa lạ thậm chí tôi chẳng hề có một người bạn nào cả…cho đến khi tôi gặp được anh, anh giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập cũng như trong cuộc sống, anh dạy tôi cáchsắp xếp lịch học 1 cách khoa học, anh chỉ cho tôi những nơi nào không nên tới, anh còn giới thiệu cho tôi việc làm điều đó tôi rất cảm kích anh… Chúng tôi thường dành cho nhau những thời gian rãnh rỗi để đi dạo phố cùng nhau, cùng nhau đi mua sắm chơi đùa, ở bên anh tôi có cảm giác rất an toàn… cho đến 1 ngày anh ngỏ lời yêu tôi… Tôi thật sự bất ngờ bởi từ trước tới giờ tôi chưa nghĩ sẽ yêu anh vì thế tôi đã né tránh anh, không liên lạc không nghe điện thoại của anh, trong suốt 2 tháng trời tôi luôn trốn chạy và rồi bất chợt nhận ra khi không gặp anh tôi nhớ anh kinh khủng, tôi muốn chạy đến bên anh ôm anh vào lòng nhưng không thể… cái tôi trong tôi quá cao nó không cho phép tôi làm điều đó… Mỗi ngày tôi đều dõi theo anh chỉ cẩn nhìn thấy anh lòng tôi lại ấm áp và hạnh phúc, tôi thấy anh tiều tuỵ đi rất nhiều lòng tôi đau lắm…tôi biết anh đã mất ăn mất ngủ vì tôi thậm chí anh còn bỏ làm để đi tới những nơi chúng tôi đi qua…tôi xót lắm…tôi muốn như xưa cùng anh dạo hết con hẻm này tới con hẻm khác..muốn được anh đưa đi chơi cùng cười đùa cùng anh…nhưng sao nó quá xa… Tôi yêu anh điều đó là không thể chối cãi nhưng tại sao tôi lại không đủ can đảm để nắm tay anh chứ…tôi cũng không bik mình đang làm gì nữa, tôi thật ngốc mà.. Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới…bên cạnh anh đã có người con gái khác thay thế tôi, tôi biết chị ấy chị là người cùng học chuyên khoa với anh, chị ấy đã yêu anh rất lâu rồi…tôi bik và anh cũng biết điều đó, chotới bâygiờ khi thấy anh đau khổ người ở bên cạnh động viên an ủi anhkhông phải là tôi là chị ấy… Sao tôi thấy ghét bản thân mình kinh khủng…tôi nhút nhát, hèn yếu và điều quan trọng cái tôi vẫn luôn hiện diện trong đầu óc của tôi có lẽ vì thế mà tôi mất anh mãi mãi, anh sẽ không bao giờ là của tôi nữa… Bên cạnh anh bây giờ đã có người thay thế tôi yêu anh, quan tâm chăm sóc anh và tôi tin chắc rằng anh sẽ hạnh phúc bên chị ấy… anh sẽ không đau khổ vì 1 con bé quê mùa như tôi nữa… Tương lai còn dài, đường còn đầy chông gai anh không phải ở bên cạnh tôi chỉ cho tôi cách bước trên nó như thế nào, anh không phải bận tâm cho tôi và tốn nhiều thời gian vì tôi nữa…thay vào đó anh sẽ làm được điều mình mơ ước… Em sẽ ra đi trả lại anh cuộc sống khi không có em bên cạnh anh sẽ tìm được hạnh phúc riêng mình Em chúc anh thành công, vui vẻ, hạnh phúc và sẽ vững bước hơn trên con đường anh đi… Chào anh, người em yêu trong câm lặng…
|
|