black rose Thành viên diễn đàn
Kỷ Niệm Vui : wá trời Giới tính : Zodiac :
Cung Hoàng Đạo :
Tổng số bài gửi : 35 Điểm hiện có. : 6218 Số người thích/Like : 1 Sinh Nhật. : 13/01/1995 Ngày tham gia : 08/06/2012 Tuổi Đời : 29 Đến từ : Định Quán - Đồng Nai Hài Ước : Vô đối
Châm Ngôn Sống : ***Tha thứ không bao h là muộn & cũng không bao h là sớm cả***
| Tiêu đề: Ngày không anh. Sat Jun 23, 2012 9:32 pm | |
| Có thể nỗi đau đớn trong em đã vươn tới mức tận cùng, cho nên dù phải oằn mình trong nỗi nhớ anh đêm ngày, trong giấc mơ em vẫn không dám tin rằng có ngày anh sẽ trở về bên em, và em được hân hoan đón anh ở cuối đường. Vì em biết, anh ra đi đã là sự thật, đã là một vết đau không thể chối bỏ, trần trụi mà tàn nhẫn.
Để đêm về, dồn nén nỗi đau ấy trong lòng, em muốn khóc lên, thét lên mà chẳng được. Ai có hiểu đâu một người vui vẻ, hăng hái hàng ngày như thế lại có thể dằn vặt và nhỏ giọt nước mắt hằng đêm cho một lần mất mát. Và trong nỗi đêm khánh kiệt như thế, vẫn đau đáu trong em một giấc mơ, giấc mơ nhìn được anh, cầm được bàn tay anh nơi cuối con đường tình yêu chúng mình.
Khi giấc mơ đã quay trở về, em vẫn không tin rằng có ngày em ra đón anh nơi cuối đường. Nhưng tiếc thay, những mộng mơ mãi cũng chỉ là những mộng mơ…
Để em biết rằng người đời xưa nay luôn có lý của họ, đời không như là mơ, và giấc mơ tình yêu của em mãi mãi chỉ là một giấc mơ chẳng thể nào với tới.
Em biết anh trách em cũng vì em bước đi con đường nơi mà ta chẳng thể nào đến với nhau bao giờ ...
Có thật con đường em đã đi là sai sao? Chân thành trong tình yêu thì không đúng à? Có thể em còn quá trẻ, trẻ con như lời anh nói, cho nên em chẳng thể nào hiểu được tất cả những gì mà người ta gọi là nhân tình thế thái. Nhưng anh ơi, em tin và em hiểu tình cảm chẳng có chỗ cho sự dối trá và lừa lọc. Thế nên con đường chúng ta đã chọn, chúng ta đã và sẽ đi mãi mãi là con đường khác biệt, và em thật thấm thía hiểu rằng ta chẳng thể nào đến được với nhau bao giờ.
Em mãi mơ giấc mơ đến ngày em có anh bên em muôn đời nhưng chẳng biết nên làm thế nào ...
Tất nhiên, tình cảm không phải là hạt bụi vướng hờ vào áo sẽ bay đi bằng một cái phủi tay nhẹ nhàng, không phải là câu hát vô nghĩa thoáng qua tai rồi chìm dần quên lãng, tình yêu trong em đã đầy như thế, đã mãnh liệt và nồng nàn như thế, thì em sẽ giữ lại cho riêng mình, sẽ mãi đau đớn vì nó nhưng cũng cũng sẽ tự hào về một lần đã thành thật lòng mình với nó, vì một lẽ em biết em chẳng cách nào thay đổi được anh, chẳng thể nào xoay chuyển điều hoang đường thành ngọt ngào cho riêng mình, cũng như không bao giờ biến được điều không thể thành có thể!
Mãi mãi, giấc mơ của em vẫn sẽ là một giấc mơ không thật!
|
|