Hôm nay tôi phải đi công tác, bước lên xe bus với 1 cái vali to đùng. Đứng nép mình trong 1 góc xe đê khỏi va chạm. Có một bác trai đứng gần đó, cố gắng tìm một chỗ tựa cho khỏi nghiêng người. Lưng bác đè nặng tay tôi, tôi thấy khó chịu và tìm
cách tránh ra. Bác vẫn loay hoay để có thể đứng vững, điều hay gặp đối
với một người chưa quen đi xe bus.
Một lần nữa, chân bác dẫm vào giầy tôi. Tôi không bị đau chân nhưng vì xót đôi giầy mới mua nên đã kêu
“Á”. Bác ấy quay ra cười xin lỗi, tôi cũng nhã nhặn bảo:
“Không có gì ạ”, rồi co một chân lên để cho bác ấy đứng thoải mái. Tôi đã quen đi xe bus như vậy.
Khi cả tôi và bác ấy đã ổn định với tư thể chẳng giống
ai, tôi mới nhìn xuống tay bác, là một cái đơn thuốc của bệnh viện tâm
thần Hà Nội. Bác hỏi đường đi sang Bệnh viện Sài Đồng. Có một cô bên
cạnh trả lời. Rồi tôi nghe câu chuyện của hai người xa lạ gặp nhau, một
câu chuyện trong sự ngột ngạt khó chịu trên chiếc xe đông kín hành khách
buổi sáng ngày đầu tuần.
Qua lời bác kể, tôi được biết đây là lần thứ hai bác
ấy đi sang Sài Đồng để mua thuốc cho đứa con gái bị tâm thần đã 8 năm
nay. Con gái bác bị bệnh từ năm 17 tuổi, chạy chữa khắp nơi và không có
kểt quả và bây giờ đang điều trị tại bệnh viên tâm thần Hà Nội. Cũng có
một thời gian bác phải ở cùng con gái trong bệnh viện nhưng vì ở nhà còn
một bà vợ nặng tai nên đành phải đưa con về nhà, vừa tiện đường chăm
sóc con vừa trông nom nhà cửa.
Cô con gái của bác rất thích hoa sen, nghe nhạc nhẹ và
đặc biệt thần tượng ca sỹ Mỹ Tâm. Ăn tốt, ngủ tốt và rất có trách nhiệm
với bản thân. Thường xuyên nghe đài và xem ti vi, thấy quảng cáo thuốc
gì là bắt bố đi mua bằng được.
Bác kể về đứa con gái bị bệnh của mình như vậy, nhưng
không hiểu sao, tôi lại thấy trong giọng nói, trong phong thái của bác
như tràn đầy sức sống và niềm hi vọng. Bác nói con gái bác coi như không
có tương lai nhưng sao tôi lại cảm thấy bác không quá buồn vì điều đó,
bác là người vô tư hay đã đạt đến đỉnh cao trong quá trình rèn luyện tâm
trí để chấp nhận mọi biến cố khắc nghiệt của cuộc đời. Bác kể rằng, tuy
vợ bác bị điếc nhưng làm ruộng rất tốt, chỉ cần bác hướng dẫn là việc
gì cũng làm được. Bây giờ, bác không phải trực tiếp làm ruộng nhiều
nhưng sáng nào bác cũng đi xung quanh mấy sào ruộng để rèn luyện tâm
tính và sức khỏe, để còn có sức tính cho tương lai.
Bác kể chuyện với giọng đều đều tự nhiên nhưng tôi cảm
giác có điều gì đó trong con người đang kể chuyện ấy khiến tôi phải
lắng nghe, phải dõi theo câu chuyện và cảm nhận được nghị lực phi thường
của bác.
Bác kể, con gái bác bị như vậy là giống bác ngày xưa.
Bác là bộ đội chiến trường Quảng Trị. Năm 1974 bác bị thương nên ra
quân, sau khi về nhà do mang theo tâm lý là gánh nặng của gia đình, do
căng thẳng và nhớ chiến trường, bác đã hóa điên và đi bộ khắp đất nước
từ đó. Năm 1982, bác đến Tây Nguyên và dừng chân tại đó, núi rừng yên
tĩnh đã giúp bác tìm lại thăng bằng. Sau khi ổn định được 3 năm, bác mới
mới quay về quê hương. Lúc đó tuổi bác đã cao và lấy một người phụ nữ
nặng tai về làm vợ. Bác sinh đứa con gái đầu lòng khi tuổi 50.
Nhiều người khác trên xe đã đưa ra một vài lời bình
xét khi họ nghe được câu chuyện, mặc dù bác nói vừa phải chỉ để cho
người khách xa lạ kia nghe. Đàn bà thì bảo nhà bác nên đi lễ bái, đàn
ông thì bảo nhà bác phải làm chế độ cho cô gái đó theo diện nạn nhân
chất độc màu da cam, lớp trẻ thì cười bảo: còn biết thần tượng Mỹ Tâm
thì còn khôn chán, chưa tâm thần được đâu….
Mỗi người một ý kiến………
Tôi lặng im.
Cảm xúc của tôi bị cuốn theo câu chuyện bác kể. Trong
đầu tôi hiện ra hình ảnh một cô gái với nụ cười hồn nhiền, cầm trên tay
một bó hoa sen, chờ người bố đi về… Lòng tôi lặng xuống và khóe mắt cay
cay.
Rồi người bạn xa lạ của bác cũng đến bến, bà xuống xe. Tôi lách ra và bảo:
“Bác đi xa ngồi vào ghế này cho đỡ mỏi chân”.
Khi bác ngồi xuống ghế, tôi nhìn kỹ bác hơn, với cái
nhìn khâm phục về một người bộ đội của chiến trường Quảng Trị năm xưa,
về một thần thái ở tuổi 72 trong cái hoàn cảnh bác đang trải qua. Tuổi
72 mà sáng sáng bác vẫn còn phải nghĩ đến chuyện tính cho tương lai…
Tôi muốn làm điều gì đó, muốn bày tỏ điều gì để thể
hiện tình cảm của mình với bác và muốn chia sẻ với hoàn cảnh. Tôi đã im
lặng từ đầu câu chuyện. Cũng là lúc tôi sắp phải xuống xe. Lúc này tôi
chẳng nghĩ ra được gì ngoài việc sẽ đưa tiền cho bác ấy. Có thể mọi
người sẽ nghĩ tôi là đứa thực dụng, không có cách giải quyết nào khác là
tiền. Có thể người trên xe sẽ nghĩ tôi dở hơi, có thể hành động của tôi
sẽ chạm vào lòng tự ái của bác ấy. Tôi hiểu và liệu chừng tất cả những
điều đó…
Nhưng tôi đang cần một điều khác hơn, để bày tỏ tấm
lòng và sự cảm thông của mình. Bác ấy đã có sức mạnh, đã chấp nhận cuộc
sống hiện tại và tìm niềm vui ở đó, có thể bác ấy không cần thêm một sự
chia sẻ nào của người nghe. Nhưng tôi vẫn muốn, vẫn muốn làm một điều gì
đó. Và tôi sẽ vượt qua tất cả những trở ngại đã nghĩ tới. Tôi sẽ làm...
Tôi mở túi và tìm ví, tôi lại để quên ví ở nhà. Trong
cái túi nhỏ vẫn thường đeo ở tay chỉ có hơn 200 ngàn đồng. Tôi lấy 200
ngàn ra và xếp ngay ngắn, ngồi xuống và đặt tay lên tay bác, tôi nói:
Bác ơi, cháu nhờ bác một việc, tý bác về mua hoa sen cho con gái bác hộ cháu.Đúng như tôi nghĩ, bác ấy bất ngờ và bảo:
Cháu đừng làm vậy, bác và con gái bác đều được nhà nước lo, bác vẫn hay mua hoa sen cho nó mà.Lúc đó gần như tôi không còn kiểm soát được cảm xúc
của mình, nước mắt rơi ra, tôi đưa tiền vào túi áo bác và vội vàng xách
va li để ra cửa xuống xe mặc dù còn 2 bến nữa mới là bến cần xuống.
Bác ấy đứng dậy và hỏi vội vàng:
Cháu tên gì, cháu ở đâu?Tôi quay lại, cười và nói:
Bác giữ gìn sức khỏe!Tôi ra cuối xe, lúc này xe đã vắng người. Tôi nhìn lên và thấy bác lấy tay áo quệt lên mặt.
Tôi hiểu, dù ở trong hoàn cảnh nào, có bản lĩnh và sức mạnh đến đâu thì con người ta vẫn cần lắm những sẻ chia trong cuộc đời.
Bến xe sau tôi xuống… Tôi hi vọng mình đã biết chia sẻ đúng cách.
Hoàng Lan