cuncon_cute947 Điều hành viên.
Kỷ Niệm Vui : có tiền Giới tính : Zodiac :
Cung Hoàng Đạo :
Tổng số bài gửi : 189 Điểm hiện có. : 344 Số người thích/Like : 3 Sinh Nhật. : 12/06/1996 Ngày tham gia : 06/07/2012 Tuổi Đời : 27 Đến từ : Triệu Phong-Quảng trị Trình Độ Học Vấn : 11/12 Hài Ước : vui vẻ
Châm Ngôn Sống : Đêm đã khuya sao ai kia chưa ngủ
Sương rơi rồi lạnh lắm đó ai ơi
Đừng thức nữa khuya rồi đừng thức nữa
Hãy ngủ đi đừng suy nghĩ gì nhiều
Hãy nhắm mắt thả hồn theo làn gió
Để cho lòng cảm thấy bớt âu lo
Chúc bình yên trong gjấc ngủ ngọt ngào
Để nụ cười rạng rỡ ngày hôm sau...
| Tiêu đề: Lạc mất tuổi thơ Tue Aug 14, 2012 11:54 am | |
| Vậy là một tháng 5 nữa lại sắp sửa đi qua. Tháng 5 có nắng, nắng vàng vọt xuyên qua từng tán cây kẽ lá; tháng 5 có gió, gió mát lành lướt nhẹ trên cánh đồng lúa đang thì con gái tựa như những con sóng dập dềnh trên mặt hồ phẳng lặng; tháng 5 có mưa, những cơn mưa rào bất chợt cũng đủ khiến người đi đường vội vã. Và lúc này đây cơn mưa rào đầu tiên đang xối xả như xua tan đi cái nắng oi ả của một mùa hè đầy nắng và gió. Thời gian trôi khiến ta không kịp níu giữ gì cả. Mọi thứ dường như trôi nhanh quá. Nhìn lại những gì đã trải qua, nó bỗng muốn trở về cái tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng - cái tuổi mơ mộng của một đứa con gái đang chập chững bước vào đời - Tháng 5 gợi ta nhớ một thời đã xa.
Một ngày hè ta gọi tuổi thơ trở lại. Nhớ lắm những buổi chiều thả hồn trên những cánh đồng lúa đang trổ bông bắt chuồn chuồn, châu chấu...; nhớ lắm những buổi tối nằm dài trên thềm nhà vừa hóng mát vừa ngắm sao trời rồi cùng bọn trẻ con hàng xóm chơi ú tim đến tận khuya; nhớ tiếng xe đạp lạch cạch rao bán kem mút ban trưa; nhớ cái thủa học sinh chỉ mong đến buổi học cuối cùng để háo hức một kỳ nghỉ hè dài...
Vậy đấy, có lẽ ai trong đời cũng có một khoảng trời của tuổi thơ nhưng có mấy ai nhớ đến nó trong cuộc sống đang hối hả, đang phải chạy đua với cơm, áo, gạo, tiền này. Vậy nên hơn bao giờ hết, lúc này đây nó muốn tâm hồn mình trở lại là một đứa trẻ vô tư, không lo lắng, không phiền muộn. Liệu có khó lắm không nhỉ?
Cuộc sống vội vã, bon chen, tất cả đều như đang phải chạy đua với thời gian mà đánh rơi tuổi thơ của riêng mình. Những khoảnh khắc đó sao đẹp thế, đáng yêu thế để giờ đây ta hụt hẫng biết bao nhiêu. Bon chen, dành giật, giả tạo... sao cũng được miễn là phải có được, phải đạt được điều mình mong muốn đã biến ta thành một người khác. Nó sợ cái cảm giác ấy, cảm giác khi đi trên con phố đang tấp nập người qua lại bỗng chốc không nhớ nổi mình là ai? mình đang làm gì?. Nghiệt ngã quá, chua xót quá nhưng biết làm sao đây?. Cuộc sống là vậy mà. Con tạo vẫn cứ xoay vần, và rồi cái tuổi thơ kia sẽ mãi mãi là ký ức, ký ức được ta góp nhặt từ những yêu thương, những trăn trở của cuộc đời.
Nó nhận ra hình như mình đã đổi khác, khác xưa nhiều lắm, từ bao giờ nhỉ? Có lẽ từ khi anh bước vào cuộc đời nó, anh đến thật nhẹ nhàng và đi cũng rất nhanh nhưng cũng đủ khiến cho trái tim nó đau nhói. Những áp lực của cuộc sống, những nỗi buồn cứ đè nén khiến nó càng ngày càng trở nên suy sụp. Bạn nó đã động viên "Mạnh mẽ lên nhé, lạc quan lên nhé!" để rồi nó đang cố gắng vượt qua sự yếu đuối đang chực chờ trào dâng bất cứ khi nào. Nó luôn tỏ ra là nó vẫn ổn để mọi người không phải lo lắng, không phải phiền lòng về nó. Nó ao ước một bờ vai để dựa vào và nói với nó rằng "Em cứ khóc đi". Có lẽ lúc đó nó sẽ khóc thật, khóc thật nhiều. Nó thực sự cảm thấy mệt mỏi!
Ngoài trời mưa vẫn rơi, vẫn xối xả. Uh, đúng rồi, có lẽ là nó muốn một cái vé về tuổi thơ. |
|